Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên bên cạnh Sơ Tranh lập tức trở thành tiêu điểm trong các cuộc thảo luận của đám người.
Phải họa thủy cỡ nào, mới có thể làm lão đại khom lưng chứ?
Đáng tiếc vị họa thủy này vẫn luôn đội mũ.
Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, theo tin tức mà những người bên ngoài truyền về, thì dường như zombie cũng sợ nóng, nên số lượng trở nên ít đi.
Tình huống này được lưu truyền trong căn cứ.
Nhưng không ai biết tình hình cụ thể thế nào.
Chỉ có thời tiết càng ngày càng nóng là sự thật.
Căn cứ bị thiếu nước nghiêm trọng.
Vậy mà Sơ Tranh vẫn tiêu tinh hạch mỗi ngày để chuẩn bị nước tắm cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên: "..."
Hắn sắp bị nuôi hỏng luôn rồi.
Cô thật sự xem mình như tiểu thiếu gia mà nuôi sao?
Lục Nhiên ngồi trên lầu, bốn phía đều trống rỗng, không có ai cả.
Quần áo trên người thiếu niên đều mới tinh, còn có cả nếp gấp rõ ràng.
Hắn thật sự không hợp với hình tượng người sống trong mạt thế.
Mà càng giống như vị vương tử cao quý sống trong lâu đài, sạch sẽ gọn gàng, cao quý tao nhã, làm mọi người ghen tỵ.
Thiếu niên chống má, dùng chiếc đũa chọc chọc đồ ăn trong bát, giống như có chút không quan tâm.
"Không hợp khẩu vị, đổi..."
"Không cần." Lục Nhiên buông chiếc đũa xuống: "Tôi ăn no rồi."
"Ừ." Sơ Tranh đưa khăn tay cho hắn, Lục Nhiên chần chờ một chút rồi nhận lấy.
Hắn nắm lấy khăn tay mềm mại, đã bao lâu rồi không được tiếp xúc với những thứ như thế này rồi nhỉ?
Trên người hắn mặc, ăn, dùng...
Dường như không chênh lệch lắm so với trước mạt thế.
Những vật dụng này ở mạt thế khó tìm đến thế nào, tất nhiên Lục Nhiên hiểu rất rõ ràng.
Cô thật sự nuôi hắn như con chim hoàng yến luôn đấy à?
Đời này của Lục Nhiên có lẽ không nghĩ tới, sẽ có được một ngày như vậy.
Có một nữ sinh, cường thế xâm chiếm thế giới của hắn, làm thay đổi hết thảy cuộc sống của hắn.
Trừ việc hắn không thể rời khỏi cô, thì muốn làm gì cũng được.
"Này." Lục Nhiên nằm sấp trên mặt bàn: "Nếu tôi muốn làm người lãnh đạo tối cao của căn cứ này, thì có phải cô cũng sẽ giúp tôi đạt được không?"
"Ừ" Sơ Tranh gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Anh muốn?"
Lý tưởng của thẻ người tốt lợi hại vậy sao?
Cướp cái căn cứ này, cũng không khó lắm nhỉ?!
Lục Nhiên hơi sửng sốt, sau đó cười lắc đầu: "Không, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
"Anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh."
"Bao gồm cả cô sao?"
Sơ Tranh liếc hắn, dưới đáy lòng cân nhắc một chút: "Bao gồm cả tôi."
Lục Nhiên thở dài: "Không biết kiếp trước tôi đã làm gì mà bây giờ có thể nhận được sự ưu ái của cô thế này chứ."
Sơ Tranh: "Số tôi đen tám kiếp." Mặc dù mùi vị khi hôn thẻ người tốt không tệ, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn chính là một sự phiền phức, làm cô phải chịu đựng bản chất của mình.
"Cái gì?"
【 Tiểu tỷ tỷ, ta xin cô đừng nói lung tung được không! Cô phải dỗ dành thẻ người tốt, có biết không? Cô cứ phát rồ lên như vậy, thì làm sao mà nhận được thẻ người tốt hả hả!! 】
Vương Giả nhanh chóng chạy ra cấp cứu, ngăn chặn Sơ Tranh chuẩn bị thẳng thắn lặp lại lời vừa nói lần nữa.
"Không có gì."
Thật ra Lục Nhiên đã nghe được câu nói kia, ánh mắt hắn dừng trên người cô một lát, rồi chuyển chủ đề.
...
Chợ đêm vẫn náo nhiệt như cũ, dù sao chỉ cần Sơ Tranh vừa đến loại chỗ này, thì Vương Giả sẽ không từ bỏ cơ hội, lập tức phát nhiệm vụ cho cô.
Sơ Tranh mua một đống loạn thất bát tao, chúng hữu dụng khi ở trước mạt thế, nhưng sau mạt thế thì cũng chỉ là những thứ đồ chơi vô dụng.
Lục Nhiên đi bên cạnh Sơ Tranh, nhìn cô tiêu tinh hạch như nước chảy.
"Tinh hạch của cô từ đâu tới thế?" Lục Nhiên vẫn rất tò mò về chuyện này.
Thiếu niên dán bên tai cô, lúc nói chuyện, hơi thở phun lên cổ cô.
"Nhặt."
Lục Nhiên khẽ nhếch đuôi lông mày, khóe mắt lộ ra mấy phần ý cười, làm gương mặt của hắn nhìn cứ như tiên nhân.
"Sao tôi không thấy cô nhặt nhỉ?"
"Để anh nhìn thấy thì không phải tôi nhặt nữa."
"..." Rất có đạo lý, không thể phản bác được.
Sơ Tranh mang theo Lục Nhiên đi về phía trước.
Chợ đêm buôn bán đủ loại mặt hàng, cái gì mà có thể dùng làm vật giao dịch trên thế giới này thì đều có ở đây.
Mấy cô gái ăn mặc hở hang, đứng ở trong góc khuất, chỉ cần đàn ông tùy tiện cho chút thức ăn, thì mấy người này cũng có thể đi theo họ.
Những người này đều không còn cách nào khác, bọn họ không có năng lực để giết zombie, nếu muốn tiếp tục sống thì chỉ còn cách đó mà thôi.
Bốp ——
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Tiếng mắng chửi tức giận của đàn ông cũng theo đó truyền ra.
"Mẹ mày! Đồ tiện nhân! Sao mới được có chút đồ thế này? A? Không phải mày trộm đồ giấu đi rồi chứ?"
Ở phía trước cách đó không xa, một cô gái nhỏ bị một người đàn ông đạp trên mặt đất, những người vây xem xung quanh không lấy làm kinh ngạc gì, thậm chí cũng không có được mấy người đến xem.
Sơ Tranh nắm tay Lục Nhiên đi qua.
Lục Nhiên dường như có chút tò mò nên chăm chú nhìn thêm một lúc, đầu ngón tay hắn ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay Sơ Tranh: "Người kia, hình như là người tên Hinh Nhi lần trước."
Hắn nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì chuyện tắm rửa lúc trước.
"Ồ."
Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô không tò mò vì sao cô ta lại biến thành như vậy à?"
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, cô gái bị đánh rất thảm, nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông túm đầu lôi đi.
Sơ Tranh lắc đầu: "Không liên quan đến tôi."
Lúc ấy, đám người Hinh Nhi sau khi tiến vào căn cứ liền cùng Dũng ca náo loạn phân chia ra.
Người vừa rồi đánh Hinh Nhi, cô cũng có chút ấn tượng, chính là một người đàn ông trong nhóm đó.
Hiển nhiên sau khi tách ra, thì cuộc sống của Hinh Nhi cũng trôi qua không hề dễ dàng.
Ở trong đội ngũ của Dũng ca, có Dũng ca ở trên đè ép, nên đám người này không dám làm loạn.
Mà hai cô gái ở cũng Hinh Nhi kia, có lẽ cũng trôi qua chẳng ra sao.
"Cô thật là kỳ quái."
"Cái gì kỳ quái?"
"Chỗ nào cũng kỳ quái." Tự nhiên giam giữ hắn không có lý do, còn không phải kỳ quái sao?
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.
Thiếu niên đứng trong chợ đêm náo nhiệt, hoàn cảnh xung quanh dường như đang dần dần thoái hóa, hắn trở thành sắc thái duy nhất, rực rỡ chói mắt.
Dung mạo tuyệt sắc không phải đi đâu cũng gặp được.
Người giống như Lục Nhiên thế này, cho dù tìm cả ngàn dặm cũng sợ tìm không ra.
Một người đàn ông sao có thể đẹp như thế chứ?
Lục Nhiên khẽ kéo khóe miệng, khí chất không đứng đắn lập tức hiện lên, hắn xích lại gần Sơ Tranh, nhìn thấy chính mình trong đáy mắt cô: "Sao vậy, bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi sao?"
"Ừ."
Sơ Tranh thần sắc thật lòng gật đầu.
Cô không che dấu chút nào, chuyện này không giống với trong nhận thức của Lục Nhiên.
Hắn còn tưởng cô sẽ vứt cho mình một biểu cảm lạnh lùng, rồi nói thêm một câu "đừng có nằm mơ", ai ngờ cô lại hào phóng thừa nhận.
Lục Nhiên thừa nhận, trong nháy mắt kia, nhịn tim của hắn như được gia tốc, đập loạn cả lên.
Cô gái trước mặt này thật sự làm hắn có chút không biết nên làm sao.
Cô thích mình sao?
Đối với đáp án này, Lục Nhiên cũng không rõ ràng lắm.
Cô đối với mình tốt như vậy, dường như chỉ bởi vì lời cô đã nói, cô cần phải làm một người tốt.
Nghĩ tới đây, ánh sáng nơi đáy mắt Lục Nhiên hơi thu lại.
Cô dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định cuộc sống của hắn chứ?
Đầu lưỡi Lục Nhiên chống đỡ hàm trên, một lát sau, hắn nghiêng người dựa vào vai Sơ Tranh, mập mờ dùng môi đụng vào vành tai Sơ Tranh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cô muốn tôi không?"
"Bây giờ anh là của tôi." Còn cần muốn hay không à? Không cần!
"Tôi..." Lục Nhiên suýt chút nữa không thở được.
Hắn là của cô lúc nào chứ?
Hắn đồng ý rồi sao?
Tay Lục Nhiên vòng qua eo cô, lúc này nhìn giống như hắn đang ôm lấy cô từ phía sau, tư thế thân mật khăng khít.
"Không phải chuyện này."
"Ồ?" Sơ Tranh ghé mắt, thật lòng hỏi: "Vậy là chuyện gì?"
Tiếng ồn tràn ngập bốn phía, nhưng thanh âm của thiếu niên lại dị thường rõ ràng: "Cô không biết? Tôi dạy cho cô nhé."