Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cho là bọn họ sẽ đưa mình đến một nơi hẻo lánh.
Ai biết bọn họ gióng trống khua chiêng đưa cô đến một khách sạn nhìn qua cũng không tệ lắm.
Khách sạn có không ít người đang làm thủ tục nhận phòng, chắc là cùng một đoàn, lúc này nhìn thấy tràng diện bên này, đều dồn dập tránh ra.
Sơ Tranh ngầu lòi đi ở chính giữa, bốn phía đều vây quanh mấy người đàn ông cao to.
Điệu bộ này nhìn thế nào cũng giống như đại ca xã hội đen xuất hành.
Sơ Tranh mặc một thân quần áo phong cách phản nghịch, tóc còn nhuộm màu, thần sắc trên mặt có chút lạnh và hung, cũng rất giống một đại tỷ xuất hành...
"Sao tôi lại cảm thấy chúng ta giống tùy tùng của cô ta vậy?"
Có người nhìn ra vấn đề, nói thầm với người bên cạnh một tiếng.
Không nói không biết, chuyện này vừa nói ra, thật đúng là rất giống.
Cái kịch bản này hình như có chút không đúng...
"Cô ta không sợ sao?"
"Vừa rồi không thấy cô ta lộ ra biểu cảm sợ hãi."
"Biểu cảm của cô ta có thay đổi à?"
"..."
Tất cả đều trầm mặc.
Đến cửa thang máy, mọi người cũng trầm mặc xuống, không nói chuyện nữa.
Hải ca ở căn phòng lớn nhất, các đàn em của gã dẫn Sơ Tranh tới cửa, gõ cửa rồi chờ có người bên trong đáp.
Kết quả một hồi lâu sau cũng không thấy ai mở cửa, cũng không bảo bọn họ đi vào.
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn.
Vu Hàm báo cảnh sát thì làm sao bây giờ!!
Không thể nhanh lên sao?
Thời gian đang gấp đó người anh em à!!
Địa bàn của người khác, khiêm tốn.
Ta nhịn.
Sơ Tranh tiếp tục nhịn thêm ba mươi giây.
Bên trong vẫn không có động tĩnh, mở cửa cần bao lâu? Bên trong có đàn em chứ? Nói chuyện mấy câu, mà có thể lề mề lâu như vậy?
Sơ Tranh nhịn không nổi nữa.
Rầm ——
Tên đàn em đằng sau khiếp sợ lại thêm mờ mịt nhìn Sơ Tranh đá tung cửa, nghênh ngang đi vào.
Thật lâu sau, có người hỏi: "Cản... Cản không?"
"Cô ta cũng đã đi vào rồi."
Sơ Tranh đi vào bên trong, liếc thấy trên chiếc giường lớn ở trong phòng, có hai người đang chiến đấu kịch liệt.
Đột nhiên có người xông vào, hai người kia cũng bị kinh động, người đàn ông quay đầu nhìn qua, người phụ nữ thì giấu mình trong chăn.
Nam chính là một khuôn mặt xa lạ.
Sơ Tranh xác định và khẳng định mình không biết hắn ta, nguyên chủ cũng không biết hắn ta.
Hải ca rất trấn định cầm đồ bao quanh nửa người dưới lại, đi từ bên trong ra, thuận tay đóng cửa lại.
"Tiểu nha đầu tính tình còn rất hung bạo."
Hải ca cười mà không cười nhìn cô, bị người khác cắt ngang chuyện tốt, cũng không hề tức giận.
"Tính tình của tôi rất tốt." Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Ông tìm tôi làm gì, tôi biết ông sao?"
Hải ca đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống, đốt điếu thuốc.
"Không biết. Nhưng cô biết thủ hạ của tôi, tại quán bar "Nai", cô bắt hắn bỏ ra hai trăm ngàn, tiểu nha đầu chắc vẫn còn nhớ kỹ?"
"Ồ."
Thì ra là chuyện này.
Sơ Tranh phản ứng bình tĩnh, Hải ca lại nhìn cô thêm vài lần, đáy mắt có tinh quang trong vắt.
Thấy Hải ca không nói lời nào, Sơ Tranh nhịn không được hỏi một câu: "Ông muốn gì, ra mặt cho hắn?"
Sơ Tranh bóp cổ tay, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Hải ca hút một hơi thuốc, sau đó nhả khói ra: "Tiểu nha đầu đừng khẩn trương, tôi không có ý kia."
Sơ Tranh nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Cô cho là mình bị gọi tới để bị đánh.
Kết quả người anh em này hình như cũng không đi theo kịch bản.
"Tôi nghe người ta nói rồi, tiểu nha đầu đúng là rất thú vị, có hứng thú đến chỗ tôi làm việc không?"
Sơ Tranh theo bản năng nói: "Giúp ông lừa tiền?"
"Ha ha ha ha, lời này không nên nói lung tung, bây giờ tôi đều làm chuyện hợp pháp."
"..."
Ta lại thấy ngươi không quá hợp pháp.
"Tiểu nha đầu suy nghĩ một chút đi, phương diện đãi ngộ chắc chắn sẽ không bạc đãi cô, tuyệt đối sẽ kiếm được nhiều hơn so với công việc bây giờ cô làm."
Hải ca đào chân tường đào đến phi thường thành thạo, chắc là làm không ít lần rồi.
Sơ Tranh lạnh lùng từ chối: "Tôi không thiếu tiền."
Hải ca đặt thuốc xuống gạt tàn thuốc: "Ồ? Vậy cô thiếu gì?"
"Tôi thiếu thẻ."
"Thẻ?"
Thẻ ngân hàng?
Đó không phải là tiền sao?
"Ông không hiểu." Sơ Tranh vẻ mặt thâm trầm.
Hải ca: "..."
Cô không nói làm sao tôi hiểu.
Sơ Tranh không có ý định dính líu quan hệ với những người này, nếu đã không cần đánh nhau, cô cũng không cần ở thêm.
"Không có việc gì thì tôi đi đây, bằng không thì bạn tôi sẽ dẫn cảnh sát đến tìm tôi."
Hải ca nghe hiểu, lấy một tấm danh thiếp từ trong ví của thương hiệu nổi tiếng nào đó trên bàn ra: "Cô nên suy nghĩ thật kỹ."
-
Sau khi Sơ Tranh rời đi, các đàn em bên ngoài tiến vào.
"Đại ca, cứ để cho cô ta đi như vậy à? Không dạy dỗ cô ta sao?"
Hải ca nhìn tên đàn em nói chuyện một chút: "Chúng ta bây giờ chỉ làm chuyện đứng đắn, dạy dỗ cái gì? Chính bọn họ chạy tới gây chuyện, bị người ta gài bẫy, cũng là đáng đời."
Có đàn em giải thích: "Nhưng mà đại ca, là cô ta gài bẫy mà."
"Cậu không gây chuyện, người ta sẽ gài bẫy cậu chắc?" Hải ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi, không được phép dùng tác phong trước kia, ngày mai mở cuộc họp!"
Bọn đàn em: "..."
Bọn họ mở họp cũng không phải là họp bình thường.
Mà là họp tẩy não.
Tra tấn!!
Vì sao không thể ngoan ngoãn làm một tên xã hội đen chứ.
-
Sơ Tranh cảm thấy Hải ca này là một người thần kỳ, hắn ta tự mình đến quán bar để lôi kéo.
Sơ Tranh không để ý đến hắn ta, liên tiếp vài ngày hắn ta đều tới.
Ông chủ quán bar thần sắc cổ quái tìm cô: "Người cô giáo huấn lần trước, hình như chính là người của Chư Hải, có phải hắn tới tìm cô gây phiền phức không?"
"Ông biết hắn?"
"Biết chứ, bá chủ một phương ở đây mà." Ông chủ quán bar nói: "Nhưng gần đây nghe nói là khó lăn lộn quá, dự định tẩy trắng, hắn đây là muốn lần nữa quay về với nghề xưa à?"
"Hắn ta đến để đào chân tường."
"Hả?"
"Để tôi giúp hắn đi lừa tiền."
"A?"
Sơ Tranh đi đưa rượu, ông chủ quán bar mấp máy miệng, nửa ngày sau vẫn không lấy lại tinh thần.
Ong...
Ông chủ quán bar lấy điện thoại di động ra, thấy là số lạ, trực tiếp cúp máy.
Qua vài giây sau, ông lại ấn mở lên, cẩn thận nhìn dãy số kia, khá quen...
Ba giây sau, ông chủ quán bar gọi điện lại.
Nhưng mà người bên kia không trả lời.
Gọi tiếp thì bị kéo đen.
Ông chủ quán bar: "..."
Cái đức hạnh gì thế này!
Ông chủ quán bar quay đầu nhìn mấy người xung quanh, đột nhiên giữ chặt một anh chàng: "A Huy, có phải cậu ở tiểu khu Dương Quang không? Thuận đường giúp tôi đưa chút đồ."
A Huy bị gọi lại lắc đầu: "Không đúng, tôi vừa chuyển đến sống ở chỗ bạn gái. Nhưng hình như Trì Sơ Tranh ở chung cư bên cạnh, trước đó tôi có đi cùng chuyến tàu điện ngầm với cô ấy về sau khi tan tầm."
Ông chủ quán bar biểu thị mình biết rồi, chờ Sơ Tranh trở về, kéo cô nói chuyện.
"Lúc tan làm, giúp tôi đưa thứ này đến phòng 3 tầng 5 tòa nhà số 3 của tiểu khu Dương Quang nhé."
"Dựa vào cái gì?"
Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu.
Ông chủ quán bar không nghĩ đến mình sẽ bị từ chối.
Đây là thuận đường.
"Ha ha, cô gái này thật là, tôi là ông chủ của cô, làm một chút chuyện cho ông chủ của mình thì làm sao?"
"Đó là lúc tôi tan tầm rồi." Tan làm rồi không làm việc, từ chối tăng ca, từ chối bóc lột, ta phải theo luật!
Ông chủ quán bar: "Cho cô thêm tiền."
Sơ Tranh: "Tôi lại không thiếu tiền."
"..." Trước đó là ai vì thiếu tiền mà làm ra loại chuyện đó hả!
Ông chủ quán bar nhịn một chút: "Bây giờ tôi cho cô tan làm?"
Sơ Tranh cân nhắc, cảm thấy coi như có lời: "Được."
Ông chủ quán bar: "..."
Ông nhặt thứ đồ gì thế này.
Thảo nào cha ruột của cô tức đến như thế.