Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dương Viễn Hàng đề phòng Sơ Tranh, Sơ Tranh lại giống như chỉ là ngẫu nhiên, không có chút ý phòng bị nào.
Mà Dương Viễn Hàng này, cũng hoàn toàn không giống như một tên biến thái.
Kỷ Hữu Đường thì không cần phải nói, vừa nhìn đã biết chính là đồ biến thái.
Còn Tây Mộ thì toàn thân trên dưới đều viết to mấy chữ không kiên nhẫn "đừng có chọc ông đây, đụng một cái là bùng nổ đấy", làm cho người ta nhìn mà e sợ.
Nhưng Dương Viễn Hàng không giống.
Người này...
Cảm giác đầu tiên đem đến cho người ta chính là rất hiền hoà, làm cho người ta rất muốn tin tưởng gã.
Nhìn từ khí chất bên ngoài, hoàn toàn không nhìn ra gã biến thái chỗ nào.
"Chắc hẳn cô cũng biết tôi chứ?" Dương Viễn Hàng đứng đối diện Sơ Tranh.
Tây Mộ biết gã.
Trước đó cô và Tây Mộ cùng nhau biến mất, chắc Tây Mộ đã nói cho cô biết.
Sơ Tranh gật đầu: "Biết."
Trên mặt Dương Viễn Hàng lộ ra một nụ cười rất thân thiện: "Cô không sợ tôi?"
"Tại sao tôi phải sợ anh."
"..."
Chuyện này còn có vì sao?
Biết gã là ai, người bình thường chắc hẳn đều sợ hãi.
Người này đột nhiên chững chạc đàng hoàng hỏi gã vì sao, Dương Viễn Hàng có chút không trả lời được.
"Hình như đồng bạn của cô vứt bỏ cô rồi." Dương Viễn Hàng cười nói.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Cho nên?"
"Tôi cho cô hai lựa chọn." Dương Viễn Hàng không nhanh không chậm cất bước đi theo hình vòng tròn, bao vây vòng quanh Sơ Tranh.
Hai tay Sơ Tranh đút trong túi áo khoác đồng phục, ánh mắt di động theo gã: "Nói nghe một chút."
Để ta nghe một chút xem lựa chọn của biến thái là thế nào!
Học tập một chút!!
Học tập làm người ta tiến bộ!!
【...】 Thứ cho ta nói thẳng, còn có ai biến thái hơn tiểu tỷ tỷ sao!
Dương Viễn Hàng duỗi một ngón tay ra: "Một, cô tự sát."
Gã đi vòng quanh Sơ Tranh nửa vòng, giọng điệu hiền hoà không nói ra được: "Hai, tôi giết cô. Cô muốn chọn cái nào?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: "Tôi chọn giết anh."
Dương Viễn Hàng vừa vặn đi xong một vòng, đứng ở vị trí ban đầu.
Đuôi lông mày của gã đàn ông giương nhẹ, vừa ngoài ý muốn lại vừa kinh ngạc: "Giết tôi?"
Dương Viễn Hàng không phải lần đầu tiên nghe thấy lời này, nhưng mà...
Chưa có ai có thể thành công đâu.
Ngay cả Tây Mộ kia, cuối cùng không phải cũng bị mình làm cho phải dùng đạo cụ chạy sao?
Một cô gái như thế này, có thể giết gã?
Dương Viễn Hàng không phải cảm thấy Sơ Tranh mạnh miệng, chỉ là cảm thấy cô điên rồi mà thôi.
"Em gái nhỏ, chưa có ai từng dạy cô, ở bên ngoài phải khiêm tốn sao?"
Sơ Tranh kéo căng một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Tôi rất khiêm tốn."
Nếu ta không khiêm tốn, thì bây giờ ngươi đã nằm dưới đất rồi đó ông anh!
"..."
Gã thật đúng là không nhìn ra được, cô khiêm tốn ở chỗ nào.
Mở miệng là muốn giết gã...
Dương Viễn Hàng cười nói: "Từ lúc tôi đến cho đến bây giờ, cô có phát hiện có nơi nào khác biệt không?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Anh xấu hơn lúc ở bên ngoài?"
Dương Viễn Hàng: "..."
Giá trị nhan sắc của Dương Viễn Hàng ít nhất cũng 7 điểm trở lên, giá trị nhan sắc tầm trung, gã không biết mình xấu chỗ nào?
Dương Viễn Hàng cũng không nói nhảm, gã giơ tay lấy ra một tấm thẻ bài đạo cụ.
Khi thẻ bài đạo cụ xuất hiện, mặt đất xung quanh Sơ Tranh đồng thời xuất hiện vòng sáng.
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua những vòng sáng kia, tay đặt trong túi rút ra, khẽ lắc trong không khí một chút.
Bốn phía lấp lóe ngân mang, cơ hồ trải rộng toàn bộ không gian, giăng khắp nơi, giống như toàn bộ không gian đều bị những ngân tuyến này cắt ra.
Dương Viễn Hàng đứng ngay bên trong ngân mang, mặc kệ gã di động về bên nào, đều sẽ đụng phải.
Sắc mặt Dương Viễn Hàng đột nhiên đại biến.
Sơ Tranh hờ hững đút tay về lại trong túi: "Anh cảm thấy là anh chết trước, hay là tôi chết trước."
Thân thể Dương Viễn Hàng khẽ động, đụng phải ngân tuyến kia, chỉ là hơi mát mẻ, dường như cũng không nguy hiểm.
Nhưng khi Dương Viễn Hàng muốn dùng lực, lực lượng trên ngân tuyến bắn ngược về, khiến cho gã mạnh mẽ thu tay lại, lòng bàn tay đã bị cắt rách.
Một giọt máu theo ngân tuyến chảy xuống phía dưới, ngân tuyến chỉnh tề đều bị nhuộm thành màu máu.
Dương Viễn Hàng kiêng kị nhìn ngân tuyến giao thoa trước mặt.
Những ngân tuyến này lặng yên không một tiếng động bày ra lúc nào?
Cô căn bản không hề động đậy...
Hay là thẻ bài đạo cụ đặc thù gì?
Thẻ bài đạo cụ gì mà có thể có được loại hiệu quả này?
"Tôi quá xem thường cô rồi."
"Bây giờ có thể xem trọng, còn kịp." Sơ Tranh thành khẩn đề nghị.
Dương Viễn Hàng cười khẽ: "Cô cũng không khá hơn chút nào, cô nhìn xem nơi cô giẫm lên đi, có lẽ chúng ta có thể so tài xem ai nhanh..."
Giọng nói của Dương Viễn Hàng bỗng nhiên ngừng bặt, bởi vì gã trông thấy ngân tuyến động.
Ngân tuyến giống như X quang có thể giao thoa xuyên thấu, cắt về phía gã.
Dương Viễn Hàng thậm chí còn chưa kịp dùng thẻ bài đạo trong tay cụ, thì biểu cảm đã dừng lại trên mặt, trong mắt viết rõ mấy chữ không thể tin.
Thân thể Dương Viễn Hàng hóa thành bụi phấn, chậm chạp rơi xuống đất.
Người sử dụng thẻ bài đạo cụ tử vong, điều kiện trước khi khởi động tự nhiên thất bại, vòng sáng xung quanh Sơ Tranh chậm chạp biến mất.
Sơ Tranh đi đến bên kia, nhặt tấm thẻ bài kia lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi phủi mặt bài: "Tôi nhanh hơn."
【 Người chơi qua ải. 】
Sơ Tranh còn chưa kịp đi tìm thẻ người tốt, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng như thế, sau đó cô đã trở về bên ngoài phòng nhỏ.
Sơ Tranh: "..."
Giết người chơi tên đỏ là có thể trực tiếp qua ải?
Không có ai từng nói với ta mà!!
Sơ Tranh rất nhanh liền nhìn thấy đứa bé lần trước, vẫn là dáng vẻ âm u đầy tử khí, lần này ngay cả lời cũng không nói, thấy cô nhìn thấy mình, xoay người rời đi.
Sơ Tranh chỉ có thể theo sau.
Đứa bé vẫn dẫn cô tới chỗ lần trước.
Trước lạ sau quen.
Sơ Tranh đi đến quầy bên kia, đưa thẻ bài của mình lên.
Đứng trước quầy là một nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp, cô ta cười cười với Sơ Tranh, rồi đưa ra một cái hộp hình tròn, phần nắp hộp mở ra, bên trong dường như có gì đó.
Nữ sinh tóc ngắn giọng nói ngọt ngào: "Ngài thu được một cơ hội rút thưởng, mời ngài rút thưởng."
Rút... Rút thưởng?
Chỉ một cái hộp nát như thế, rút thưởng kiểu trực tiếp như vậy?
Không phải loại rút thưởng công nghệ cao kia sao?
Cảm giác thể nghiệm của các ngươi cũng quá kém rồi!!
Đáy lòng Sơ Tranh phun tào mấy lần, mặt lạnh cho tay vào trong tùy tiện rút ra một lá bài.
Trên thẻ bài là người, bị treo ngược... Người treo ngược?
Nữ sinh tóc ngắn lấy hộp về, đưa thẻ thông dụng của phòng nhỏ cho cô.
"Ngài săn giết người chơi tên đỏ thành công, ban thưởng cho ngài hai ngàn điểm tích lũy. Và thời gian nghỉ ngơi của ngài là 360 ngày, xin hỏi ngài có thắc mắc hay ý kiến gì không?"
Sơ Tranh: "Có thì cô có thể giúp tôi giải quyết sao?"
Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười: "Không thể đâu."
"Vậy cô hỏi làm gì."
Nữ sinh tóc ngắn tiếp tục mỉm cười: "Chỉ là trình tự bình thường nha."
Sơ Tranh hỏi cô ta: "Trò chơi này của mấy người có thể khiếu nại không?" Cảm giác thể nghiệm quá con mẹ nó kém!
Nữ sinh tóc ngắn: "Ngài có thể khiếu nại với tôi nha."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cô ta: "Có tác dụng gì?"
Nữ sinh tóc ngắn: "Có thể thỏa mãn mong muốn khiếu nại của ngài."
Sơ Tranh: "Mấy người sẽ sửa?"
Nữ sinh tóc ngắn: "Sẽ không nha."
Ý kia rất rõ ràng: Sửa là không thể nào sửa, đời này cũng không thể.
Sơ Tranh: "..."
Chó điên chơi ta à!
Nữ sinh tóc ngắn chờ giây lát, lễ phép hỏi cô: "Ngài còn có vấn đề gì không?"
Sơ Tranh cân nhắc lại, hỏi cô ta: "Nếu tôi giết chết các người, sẽ có hậu quả gì?"
Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười nói: "Không có hậu quả gì đâu."