Editor: Trang Nguyễn: HongTrang301
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn về phía sau, không có ai đuổi theo, cô dừng lại, chống tường thở.
Sau khi nghe thấy có tiếng bước chân bên cạnh, lập tức buông tay chống tường ra đứng vững lại.
"Phù phù phù..."
Lữ Nguyên chạy đến thở phì phò, vẻ mặt như muốn tắt thở: "Cô... Sao mà... Chạy... Nhanh thế..." Thiếu chút nữa anh ta đã không đuổi kịp rồi.
Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Thận tốt."
"???"
Ý này chính là thận anh ta không tốt?
Sao cứ cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.
Lữ Nguyên cũng không dám oán giận Sơ Tranh.
Ngẫm bây giờ mấy người kia còn không biết sống chết.
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Đằng sau cũng không có ai đuổi theo, Sơ Tranh tiếp tục đi lên phía trước.
Lữ Nguyên chống tường, chậm rãi đuổi theo.
Không biết hai người đi bao lâu, rốt cuộc cũng đi ra khỏi hành lang, đến một ngôi đại điện.
Trong điện có tượng Phật đứng thẳng.
Có biết, có không biết, toàn bộ đều ở nơi này.
Trong điện cũng có bức hoạ.
Trên bức tranh vẽ cuộc sống thường ngày của một tên hòa thượng.
Mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ.
Hòa thượng này, rất giống hòa thượng được bái lạy trước đó trông thấy.
"Cái này hình như không có vấn đề gì?" Lữ Nguyên gãi gãi đầu.
Anh ta quay đầu tìm Sơ Tranh, lại phát hiện cô gái mới vừa rồi còn đứng ở bên cạnh, vậy mà lại không thấy tung tích.
Trong lòng Lữ Nguyên hoảng hốt, vội vàng tìm người: "Này... Đại lão, cô ở đâu rồi!"
Lữ Nguyên nhỏ giọng gọi.
Trong điện có quá nhiều tượng Phật, tầm mắt hầu như hoàn toàn bị ngăn cản.
Lữ Nguyên cẩn thận di chuyển, ngó dáo dác quan sát.
Cuối cùng nhìn thấy Sơ Tranh ở trong góc.
"Đại lão cô ở đây làm gì?" Lữ Nguyên chạy tới: "Đột nhiên không thấy, dọa... A!!!"
Lữ Nguyên hét to một tiếng.
Cả người đều lui ra sau.
Người đứng trong góc khuất chậm chạp quay đầu lại, thứ kia đâu phải là Sơ Tranh, rõ ràng là con rối
"Anh hét cái gì?"
Tiếng nói của Sơ Tranh vang lên từ một bên khác.
Lữ Nguyên bỗng nhiên che miệng lại, run rẩy chạy đến bên Sơ Tranh.
"Cô nhìn... Cô nhìn thứ kia, nó mặc quần áo của cô."
Sơ Tranh nhìn lại nơi Lữ Nguyên chỉ.
"Chỗ đó có cái gì?"
"Hả?" Lữ Nguyên dụi dụi mắt: "Sao không thấy nữa? Vừa rồi chính là ở chỗ này..."
Anh ta rõ ràng trông thấy.
Sao lại không thấy nữa?!
Vèo ——
Có thứ gì đó chạy từ bên cạnh đến.
Tốc độ cực nhanh, Sơ Tranh chỉ bắt được một tàn ảnh.
Sơ Tranh di chuyển tới bên kia, đạo tàn ảnh kia lại biến mất cực nhanh ở chỗ rẽ.
Sơ Tranh đuổi theo, kết quả không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Vèo ——
Bên tai Sơ Tranh có tiếng gió thổi qua, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên.
Một con rối mặc quần áo của Lữ Nguyên, lao từ phía trên xuống.
Khác hẳn với con rối lúc trước, con mắt của nó là màu lam, thật sự có tròng mắt, không hề giống loại trước đó, chỉ có hốc mắt phát sáng.
"A!"
Tiếng kêu sợ hãi của Lữ Nguyên vang lên.
Sơ Tranh: "..."
Rốt cuộc tên này làm sao mà sống được đến bây giờ chứ!
Sơ Tranh giẫm lên bên cạnh, nhảy lên, nắm lấy tượng Phật, từ phía trên nhảy vài cái đến bên kia.
Con rối rơi xuống đất.
Tứ chi chạm đất, ngón tay giống như động vật cào trên mặt đất hai cái, lưng cong lên cứng ngắc, thế mà một lần nữa vọt lên.
Con rối nhảy đến giữa không trung, không biết đụng vào cái gì, đập xuống mặt đất.
Ngón tay Sơ Tranh đè xuống một cái, con rối vốn muốn đứng dậy, lúc này hoàn toàn không thể động đậy được.
Ngân tuyến như ẩn như hiện, như mạng nhện, phủ lên người con rối trên mặt đất.
Sơ Tranh nhảy xuống đất.
"Cô cẩn thận..." Lữ Nguyên núp ở phía xa, không dám lên trước.
Sơ Tranh đứng hồi lâu, con rối cũng không đứng lên, lúc này Lữ Nguyên mới đánh bạo tiến lên.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là lần đầu tiên anh ta quan sát con rối ở khoảng cách gần như vậy.
"Sao nó không giống những con kia?" Con mắt màu xanh lam... Cái này làm người ta nhìn mà sợ hãi.
Sơ Tranh cũng không thấy kỳ quái, trấn định nói: "Quái tinh anh."
Có lẽ Lữ Nguyên cảm thấy có đạo lý
"Đại lão, cô thấy nó giống gì?"
"Anh."
"..." Lữ Nguyên nghẹn họng: "Tôi thấy nó rất giống cô."
Bên trong phó bản của loại trò chơi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sơ Tranh đoán đây là một loại thủ pháp mê hoặc người chơi.
Sơ Tranh nhấc chân muốn giẫm, Lữ Nguyên đột nhiên ngăn cô lại: "Đại đại đại lão, cô nhìn, hình như trong miệng nó có gì đó."
Sơ Tranh nhìn theo hướng Lữ Nguyên chỉ.
Con rối khẽ nhếch miệng, mơ hồ có thể trông thấy bên trong có chiếc chìa khóa.
Sơ Tranh giơ tay lấy, con rối hung ác cắn về phía cô một cái.
Sơ Tranh hung tàn đá vào cổ con rối, con rối nghiêng đầu một cái.
Con mắt màu xanh lam quỷ dị trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Trên gương mặt điêu khắc của nó, phảng phất như cười.
Lữ Nguyên chỉ cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng.
Sơ Tranh đè đầu nó lại, bắt được chìa khoá.
Rút một cái... Không rút ra được.
Ha!
Sơ Tranh bất động thanh sắc rút cái thứ hai...
Vẫn không rút được.
Sơ Tranh: "..."
"Đại lão, sao thế?" Lữ Nguyên tùy thời chuẩn bị chạy.
Sơ Tranh dùng chân đạp mặt con rối, dùng sức rút ra ngoài.
Tròng mắt con rối chuyển động nhanh như chớp, phảng phất như đang chế giễu Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Đi.
Một con rối hỏng cũng dám đối nghịch với ta!
Sơ Tranh lấy ra một cái búa, nhanh nhẹn điêu luyện đập xuống con rối.
Ánh sáng quỷ dị bên trong tròng mắt con rối lập tức bị dập tắt.
Lữ Nguyên há miệng, khiếp sợ nhìn thứ trong tay Sơ Tranh.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt.
Đại lão móc đâu ra cây búa vậy?
Thân thể nhỏ nhắn kia của cô cũng không thể nào giấu được cây búa lớn như vậy mà!
Sơ Tranh vô cùng hung hãn, mấy cái đã đập vỡ đầu con rối, móc chiếc chìa khóa từ bên trong ra.
Sơ Tranh vừa lấy chìa khoá ra, liền nghe thấy tiếng bước chân mất trật tự truyền đến.
Vân Thu Thủy dẫn theo hai người, xuất hiện ở đối diện bọn họ.
Sơ Tranh: "..." Ai nha, oan gia ngõ hẹp.
Vân Thu Thủy: "..."
Sơ Tranh còn giẫm lên con rối, trong tay cầm búa và chìa khóc móc ra từ miệng con rối.
Điệu bộ này, nhìn thế nào cũng giống có mấy phần xã hội đen.
Người phía bên Vân Thu Thủy liền lộ ra vẻ chật vật vô cùng.
Vết máu trộn lẫn với mồ hôi, tỏa ra mùi khó ngửi.
"Là cô!" Nữ sinh bên cạnh Vân Thu Thủy chỉ vào Sơ Tranh, lòng đầy căm phẫn chỉ trích cô: "Cô cố ý!"
"Cố ý cái gì?" Sơ Tranh cất kỹ chiếc chìa khóa.
"Cô cố ý dẫn dụ chúng tôi đến gian phòng kia!" Nữ sinh tức giận nói: "Là cô hại chết bọn họ."
"Chính các người muốn tiến vào gian phòng, liên quan gì đến tôi?"
Nói chút đạo lý đi!
Là ta đè đầu bắt ngươi vào chắc?
Các ngươi muốn, ta cũng nhường cho các ngươi!
Còn muốn thế nào!
Người tốt như ta đây, đi đâu mà tìm được chứ!
"Cô không đi vào, sao chúng tôi có thể đi vào, sao bọn họ có thể chết?" Đều tại cô!!
"Là mấy người muốn vào, tôi đã ngăn cản mấy người." Sơ Tranh cảm thấy mình siêu vô tội.
Cô cũng không bảo bọn họ tiến vào.
Là bọn họ khăng khăng muốn vào.
Vào thì vào đi.
Làm người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, cô nhường chứ sao.
Bây giờ lại còn muốn trách cô.
Dựa vào cái gì chứ!
"Cô..."
Nữ sinh không nói được lời phản bác nào.
Dù sao đúng là chính bọn họ muốn đi vào.
Bởi vậy nữ sinh này chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh bình tĩnh trừng lại.
Chỉ mình ngươi biết trừng chắc.
"Lúc này, chúng ta vẫn đừng nên nội chiến nữa." Nam sinh kia gấp gáp nói: "Chỉ còn lại chúng ta, sống sót mới quan trọng nhất."
Sơ Tranh lắc lắc cây búa trong tay, ánh mắt quét về phía Vân Thu Thủy.
Phía sau lưng Vân Thu Thủy lập tức nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
"Đồ của tôi, có phải cô nên trả lại cho tôi không?"
"Đồ... Đồ gì?" Ánh mắt Vân Thu Thủy né tránh, không dám nhìn Sơ Tranh.