Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh hỏi cô ấy trường học ở đâu, trực tiếp đưa cô ấy đến cổng trường.
Không vào được?
Vậy liên quan quái gì đến ta đâu!
Sơ Tranh thả người xuống liền đi.
Một mình cô gái đứng ở phía ngoài cổng trường, lẻ loi trơ trọi nhìn cổng trường chìm đắm trong màn đêm.
Ngay khi cô gái không biết nên làm sao, chiếc xe vừa rời khỏi lại quay về.
Người trong xe không nhịn được nói: "Lên xe."
Con ngươi cô gái sáng lên, mở cửa xe đi lên.
Sơ Tranh dự định ném người tới khách sạn, kết quả trên đường đến khách sạn Sơ Tranh bị chặn lại kiểm tra.
Gương mặt kia của Sơ Tranh nhìn như một vị thành niên, người kiểm tra còn tưởng rằng cô là đứa trẻ nhỏ lái trộm xe trong nhà đi chơi.
Kết quả Sơ Tranh có giấy phép lái xe, hơn nữa đã hai mươi tuổi.
Người kiểm tra trả giấy phép lại cho Sơ Tranh, đáy mắt đều là ngờ vực, hoài nghi có phải cô trộm bằng lái của chị gái trong nhà đi dùng không.
"Chờ một chút!" Đối phương lại gọi Sơ Tranh lại: "Kiểm tra nồng độ cồn."
Sơ Tranh: "..."
Xong phim!!!
-
Phu nhân Liễu Hàm San hơn nửa đêm chạy tới chuộc người, biểu cảm có chút một lời khó nói hết: "Bảo Nhi con làm sao thế? Không biết gọi tài xế chở thay sao?"
Sơ Tranh: "..."
Ta mẹ nó quên mất mà!
Cô chỉ uống có một chút như vậy.
Sơ Tranh giữ yên lặng không lên tiếng, lúc này đương nhiên là không nói lời nào mới sáng suốt nhất.
"Con còn dẫn theo người nữa, xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Liễu Hàm San quay đầu nhìn cô gái ngồi ở ghế sau: "Cô bé này là ai thế? Bạn bè của con hay là bạn học?"
Cô gái cười đến rụt rè: "Chào cô ạ."
"Con nhặt."
Liễu Hàm San lơ ngơ.
Cái gì gọi là con nhặt?
Con đi đâu nhặt một cô gái thế này?!
"Cô ấy bị người ta ức hiếp, con nhặt về." Sơ Tranh nói đơn giản hai câu.
Liễu Hàm San nghe vậy, an ủi cô gái hai câu, đưa bọn họ đến phía dưới chung cư.
Liễu Hàm San vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Mẹ đưa con lên..."
"Không cần!" Sơ Tranh lập tức kéo cô gái đi vào chung cư: "Mẹ, ngủ ngon."
Liễu Hàm San: "??"
-
Sau khi Sơ Tranh mở cửa, mới nhớ tới nên ném người này ở khách sạn...
Nhưng đã mang về, cô cũng lười đi nữa.
"Trên lầu có phòng dành cho khách, tự chọn, hai phòng đóng cửa có người ở."
"..." Cô gái câu nệ buông đồ vật trong tay xuống: "Cảm ơn chị."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nhếch.
Quả nhiên một người có thể xoát rất nhiều lần thẻ cảm ơn sao?
"Cô chân tình cảm ơn tôi?"
Cô gái gật đầu: "Cảm ơn chị hôm nay đã giúp em, còn dẫn em về."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【...】 Xong rồi xong rồi.
Tâm tình Sơ Tranh tốt hơn một chút: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Cô gái ngoan ngoãn lên lầu, tìm tới phòng dành cho khách không đóng cửa.
Sơ Tranh cho là Cận Hưu về rồi, kết quả Cận Hưu không ở chung cư.
Sơ Tranh trở về phòng tắm một cái rồi ngủ, sáng mai nói không chừng còn có trò hay xem.
Nửa đêm.
Bên ngoài không ngừng truyền đến động tĩnh làm Sơ Tranh tỉnh lại, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà.
Trộm sao?
Không thể nhỏ giọng một chút sao?!
Đánh thức chỉ nhà mi còn trộm gì nữa!!
Sơ Tranh ngồi dậy, tiện tay cầm cây gậy răng sói ở cạnh cửa mở cửa ra ngoài.
Trong hành lang đen kịt một màu, Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, âm thanh hình như truyền đến từ gian phòng của Cận Hưu.
Cận Hưu trở về rồi?
Cửa phòng Cận Hưu không khóa, bên trong cũng không bật đèn, Sơ Tranh đẩy ra một đường nhỏ nhìn vào bên trong.
Người đàn ông ngồi trên ghế, đồ trên bàn không biết là bị hắn cố ý ném xuống đất, hay là không cẩn thận đụng rơi xuống đất.
Vừa rồi chắc là những thứ này đập xuống sàn nhà phát ra âm thanh.
"Cận Hưu?"
Sơ Tranh kêu một tiếng.
Người đàn ông nghe thấy âm thanh, thân thể hơi động, một hồi lâu sau hắn khàn khàn giọng lên tiếng: "Bạn nhỏ, vào đi."
Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, đặt đồ vật trong tay ở bên cạnh.
Sơ Tranh vừa đi qua, Cận Hưu liền ôm lấy cô, làn da nóng hổi dán vào cô.
Sơ Tranh bị nhiệt độ kia làm giật mình, giơ tay sờ trán hắn: "Anh phát sốt rồi?"
Cận Hưu: "..."
Cận Hưu cắn răng: "Chai rượu em đặt trên bàn dưới lầu, bên trong có gì, hả?"
"..."
Rượu gì?
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới, khi cô gái kia trở về, vẫn luôn ôm chai rượu kia không vứt đi, vừa rồi hình như là để trên bàn...
"Anh uống?" Ai bảo uống!!
"..."
Hắn tưởng rằng Sơ Tranh mang về, còn mở rồi, nên hắn mới uống một chút.
Ai biết...
Sơ Tranh trầm mặc một hồi, đẩy Cận Hưu ra, quay người đi khóa cửa lại.
-
Hôm sau.
Cận Hưu ngồi ở bên giường hỗn loạn, biểu cảm ngớ ngẩn có chút chết lặng.
Lúc hắn tỉnh lại, Sơ Tranh đã không còn ở trong phòng.
Nếu như không phải gian phòng xốc xếch, thì sẽ giống như tối hôm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường của hắn.
Cận Hưu thay quần áo, tháo toàn bộ ga giường và chăn mền ra, ôm xuống lầu giặt.
Cận Hưu trông thấy chai rượu kia vẫn còn để trên bàn, khóe miệng nhịn không được kéo ra.
Cô lấy ở đâu ra?
Cận Hưu ném chai rượu kia vào thùng rác, nghĩ nghĩ lại lấy ra, rót hết rượu bên trong ra, lúc này mới ném vào thùng rác.
Bằng không thì sẽ không thông qua phân loại rác!
Cộp cộp cộp...
Cận Hưu nghe thấy âm thanh xuống lầu, hắn quay đầu: "Bạn nhỏ, em..."
Đứng trên bậc thang là một cô gái lạ lẫm, đột nhiên nghe thấy âm thanh, cả người đều bị dọa đến dán lên lan can.
Thấy rõ người bên kia, cô gái lại thở phào.
"Anh trai... Là anh à." Cô ấy đã nói hai người này là một đôi mà, lần trước bọn họ còn không thừa nhận.
Cận Hưu nhíu mày: "Cô là?"
Sao chung cư lại đột nhiên mọc đâu ra thêm một người?
Người này không phải hắn mang về, vậy chắc chắn là bạn nhỏ nhà hắn dẫn về...
Trước đó cô thường đưa đồ vật về chung cư, bây giờ bắt đầu bắt người sao?!
"Em... Em cái kia... Chị..." Cô gái xuống lầu, ngại ngùng nói: "Chị chứa chấp em một đêm, em phải đến trường rồi, anh trai, anh thay em cảm ơn chị nha."
"??"
Cái gì cái gì?
Cô gái đột nhiên cúi đầu một góc chín mươi độ, sau đó đi về phía cổng.
Đợi cô ấy thay giày xong, mới nói với Cận Hưu: "Anh, anh và chị thật sự rất xứng đôi đó."
-
Sáng sớm Sơ Tranh trở về Ôn gia, lúc cô trở về An Tuệ còn chưa trở lại, dì Chu làm bữa sáng cho Sơ Tranh.
Quả thật cô cũng hơi đói, chậm rãi ăn sáng.
Ôn Hoằng Nghị đi từ trên lầu xuống, thấy Sơ Tranh ngồi ở phòng ăn, biểu cảm ngoài ý muốn: "Con còn biết trở về?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh trả lời rất là đúng lý hợp tình: "Dù sao đây cũng là nhà tôi."
"Con còn biết à!" Ôn Hoằng Nghị không vui, không có An Tuệ ở đây bày trò, Ôn Hoằng Nghị trừ hơi tức giận, thì cũng không có gì quá khích.
Ôn Hoằng Nghị ăn sáng xong chuẩn bị ra khỏi nhà, kết quả vừa mở cửa liền thấy An Tuệ được người ta đỡ, mặt mày tái nhợt đứng ở bên ngoài.
"Tuệ Tuệ?!"
Ôn Hoằng Nghị vội vàng cho người đỡ An Tuệ vào, nữ sinh kia không dám chờ lâu, buông An Tuệ xuống liền đi ngay.
"Tuệ Tuệ con sao thế?"
Phương hướng Sơ Tranh ngồi, vừa vặn đối mặt với phòng khách, có thể nhìn thấy tình hình bên kia.
"Dì Chu, múc thêm cho tôi chén cháo."
Dì Chu vào phòng bếp múc cho Sơ Tranh một chén cháo ra, bà ấy nhìn sang phòng khách một chút, đứng ở bên cạnh Sơ Tranh, một bảo mẫu khác lúc này đang ở phòng khách bưng trà dâng nước.