Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, người đàn ông ngồi xổm ở một bên ghế sofa, bàn tay xoa nhẹ trên bụng cô.
"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Khá tốt."
Cận Hưu xoa nhẹ nửa tiếng: "Đứng lên đi lại một chút."
"..."
Còn muốn đứng lên đi lại một chút? Bây giờ ta không muốn động!!
"Nhanh lên."
Sơ Tranh có chút bực bội, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng khách.
Cận Hưu đứng một bên nhìn cô, trong thoáng chốc hắn cảm thấy có chút kỳ diệu.
Hắn cũng không cảm thấy lạ lẫm với cô gái này, mà có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, ở chung với cô cũng sẽ không xấu hổ.
Sơ Tranh giày vò hơn nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau Cận Hưu dậy trễ, Sơ Tranh cũng đã thức dậy rồi.
"Cô dậy sớm như thế?" Đêm qua muộn như vậy cô mới ngủ, giờ còn dậy sớm thế này, cô không cần ngủ sao?
"Ừ."
"Ăn sáng không?"
Sơ Tranh vốn đang dựa trên ghế sofa, nghe thấy lời này lập tức ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc lắc đầu: "Không ăn!"
Cận Hưu: "..."
Không ăn thì không ăn, phản ứng lớn như vậy làm gì?
"Đây là phiếu nợ, cô cất đi."
Cận Hưu đặt phiếu nợ trước mặt Sơ Tranh, hôm qua cô nạp cho mình một trăm ngàn tiền điện thoại...
Không hiểu thấu liền nợ tiền.
Nhưng Cận tổng đã mắc nợ mấy trăm triệu, đối với chút mưa bụi ấy cũng không để ý.
Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp cất phiếu nợ đi.
Cận Hưu tùy tiện ăn xong bữa sáng, lại đi lên lầu thay quần áo.
Sơ Tranh cảm thấy Cận Hưu người này, thật sự không hề giống một tổng tài phá sản.
Mắc nợ nhiều như vậy, hoàn toàn không thấy sụp đổ, cả ngày đi sớm về trễ, không biết đang làm gì.
Ngay từ đầu tâm tình của Cận Hưu cũng không tốt như vậy.
Hoặc là nói được cho là hỏng bét.
Chẳng qua là hắn phát hiện còn có người, không sợ lời đồn bên ngoài, nguyện ý cho hắn một chỗ ở, nguyện ý vào lúc hắn không biết làm sao để trở về, chạy tới đón hắn.
Một người triệt để lâm vào trong bóng tối, có lẽ cần cần rất nhiều thời gian.
Nhưng một người đang ở biên giới của bóng tối, có lẽ chỉ cần một nụ cười thân thiện, là có thể kéo hắn ra khỏi bóng tối.
-
Cận Hưu thay xong quần áo đi xuống, nhìn thấy Sơ Tranh đang cầm điện thoại di động của hắn loay hoay.
Trong điện thoại di động của Cận Hưu những gì nên xóa đều đã xóa hết, không có thứ gì, hắn cũng không để ý.
Chờ chuẩn bị xong, lúc này mới tới: "Tôi ra ngoài."
"Ồ."
Sơ Tranh trả di động lại cho hắn.
Sau khi rời đi Cận Hưu kiểm tra điện thoại, không phát hiện có chỗ nào không đúng.
Mấy phần mềm sau khi tự động cập nhật, điểm màu xanh vẫn còn đó, cô chưa từng ấn mở.
Vậy cô đang xem cái gì?
Buổi chiều khi Cận Hưu dùng di động trả tiền mới phát hiện ra điểm không hợp lý, Wechat hình như không phải tài khoản cũ của hắn...
Cận Hưu ấn tư liệu xem, mặc dù ảnh chân dung giống, nhưng nick Wechat không giống.
Cận Hưu hậu tri hậu giác phát hiện trên thanh đầu màn điện thoại hiện ra hai tín hiệu, trong điện thoại di động nhiều thêm một thẻ sim?
Không chỉ có điện thoại nhiều thêm một thẻ sim, trên Wechat còn kết nối với một tấm thẻ chi phiếu.
Số đuôi không phải số hắn quen thuộc...
Chỉ có cô động vào điện thoại của mình, rất rõ ràng đây là cô làm ra.
Cận Hưu rời khỏi Wechat, lật đến danh bạ.
Danh bạ chỉ có một dãy số.
Ghi chú là bạn nhỏ.
Ngón tay Cận Hưu dừng ở phía trên, thật lâu sau cũng không ấn xuống.
"Cận tiên sinh, đến ngài rồi." Có người tới gọi hắn.
"Ừ."
Cận Hưu cất điện thoại đi, đi theo người đi vào.
-
Phu nhân Liễu Hàm San cho người đưa tới cho Sơ Tranh một tấm thư mời, là buổi catwalk trình diễn thời trang nào đó, bảo cô đi xem một chút.
Sơ Tranh không quá tình nguyện đi.
Phu nhân Liễu Hàm San dây dưa không bỏ, bảo cô đừng ở trong nhà cả ngày, đi ra ngoài nhiều hơn một chút đi.
Sơ Tranh: "..."
Nhưng ta chỉ muốn làm một con cá muối thôi.
Vì sao nguyện vọng đơn giản như vậy, cũng không chịu cho ta.
Cuối cùng biết chỉ là diễn thời trang, không có chỗ có thể tiêu tiền, lúc này Sơ Tranh mới bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Sân khấu của buổi diễn rất lớn, Sơ Tranh cầm thư mời VIP của Liễu Hàm San, đi vào từ lối đi đặc biệt.
Bên này không có mấy người.
Sơ Tranh đi theo chỉ thị đi vào bên trong.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Sơ Tranh đột nhiên nghe thấy giọng nói của An Tuệ.
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên kia, An Tuệ cùng đứng chung một chỗ với đám chị em của cô ta, đứng đối diện bọn họ là một người đàn ông.
Sơ Tranh nhìn một chút liền nhận ra đó là ai...
"Cận tiên sinh, tôi không biết anh vào bằng cách nào, nhưng Tuệ Tuệ nhà chúng tôi không thích anh, về sau anh đừng tiếp tục đến tìm Tuệ Tuệ nữa."
Nữ sinh bên cạnh An Tuệ điệu khinh thường.
Cận Hưu nhiều lần muốn nói chuyện, đều bị hai nữ sinh cô một lời tôi một câu cắt ngang.
Cuối cùng liền trở thành Cận Hưu vì ánh trăng sáng, mà không từ thủ đoạn trà trộn vào tới.
Mặc dù An Tuệ cảm thấy dáng dấp Cận Hưu thật đẹp, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của hắn, An Tuệ cũng không dám nghĩ những chuyện khác.
"Tuệ Tuệ!"
Một giọng nói đầy vẻ kinh hỉ truyền tới từ bên cạnh.
Một gã đàn ông mặc âu phục giày da, dẫn theo mấy người đi từ bên kia tới, nhìn thấy An Tuệ, dường như rất bất ngờ.
Tướng mạo gã đàn ông có chút tuấn mỹ, cặp mắt đào hoa hẹp dài xinh đẹp, bên trong tựa hồ đựng đầy ý cười, như rượu ngon say lòng người.
Gã đàn ông này và Cận Hưu hoàn toàn là hai phong cách.
Nhưng mà so dung mạo, Cận Hưu vẫn cao hơn một bậc.
An Tuệ bị gã đàn ông đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc, cô ta chần chờ hỏi: "Anh là?"
Sao cô ta không nhớ rõ mình quen biết người như vậy nhỉ?
"Thế nào, quên rồi à?" Cặp mắt đào hoa của gã khẽ nhướn: "Doãn Tu Dương."
"Doãn Tu Dương?" Dường như An Tuệ nhớ tới người này là ai: "Là... Là anh à."
Cận Hưu phá sản, công thần lớn nhất, chính là Doãn Tu Dương.
Doãn Tu Dương và Cận Hưu là anh em cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người rất tốt.
Cho nên khi Doãn Tu Dương đoạn tuyệt với Cận Hưu, còn khiến cho Cận Hưu phá sản, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
"Tôi thấy em vẫn không nhớ được tôi là ai." Doãn Tu Dương lắc đầu, dáng vẻ như rất bất đắc dĩ: "Được rồi, sau này lại nói với em."
An Tuệ: "..."
Mặt An Tuệ đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.
Hai nữ sinh bên cạnh, không ngừng nháy mắt ra hiệu với An Tuệ.
Doãn Tu Dương quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: "Cận tổng, sao cậu cũng tới đây?"
Một tiếng Cận tổng kia nói đầy châm chọc.
Bây giờ Cận Hưu đã phá sản, còn gọi Cận tổng, đây không phải là đâm dao lên người người ta à.
Từ khi Doãn Tu Dương xuất hiện, trên mặt Cận Hưu cũng không có biểu cảm gì.
Đối với một người phản bội mình, Cận Hưu không cần thiết phải cho gã sắc mặt tốt.
"Anh ta đến tìm Tuệ Tuệ." Nữ sinh bên cạnh nói: "Anh ta luôn luôn quấn lấy Tuệ Tuệ."
Doãn Tu Dương: "Cận tổng, cậu quấn lấy một cô gái, cũng không phải phong cách của cậu nha."
Cận Hưu nhíu mày, sau khi phá sản, hắn chỉ gặp An Tuệ này ba lần, quấn lấy cô ta ở đâu ra?
Lần thứ nhất gặp mặt hắn còn chưa kịp nói gì, An Tuệ quay đầu liền chạy.
Lần thứ hai gặp mặt chính là lần gặp được bạn nhỏ nhà hắn.
Đây là lần thứ ba.
Mỗi lần hắn còn chưa nói chuyện, cô gái này đã nói toàn những lời không giải thích được.
Ai thích cô ta chứ?
Cận Hưu không để ý tới Doãn Tu Dương nói móc, vươn tay về phía An Tuệ: "Trả lại chìa khóa phòng ở Kim Bích Thủy Loan cho tôi."
An Tuệ: "???"
Cặp mắt đào hoa của Doãn Tu Dương nhíu lại, ngậm lấy ý cười: "Ai, Cận tổng, đồ đã tặng ra ngoài, sao có thể đòi về chứ? Cậu có thiếu tiền, cũng không thể để con gái tính tiền cho cậu chứ?"