Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên#Không re-up dưới mọi hình thức. ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ Hàn lại đẩy Sơ Tranh lên ghế sofa hôn một hồi lâu, hai người náo loạn đủ rồi, Sơ Tranh mới đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn cho hắn.
Hạ Hàn rất tò mò: "Tiểu mỹ nhân, chỗ này là em làm hả?"
"Không có hứng thú."
Nấu cơm là chuyện phiền toái như thế, cô điên mới đi làm à.
Hạ Hàn: "Vậy em cảm thấy hứng thú với cái gì?"
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người hắn, Hạ Hàn chờ mong nhìn cô, cho là cô sẽ nói cảm thấy hứng thú với hắn.
Kết quả cô lại lắc đầu: "Không có."
Hạ Hàn: "..."
"Anh thì sao?" Hạ Hàn chỉ vào mình.
"Anh thế nào?"
"Em không có hứng thú với anh sao?"
"Anh là của em rồi, tại sao em phải cảm thấy hứng thú với anh nữa?"
"Nếu em không có hứng thú với anh, thì sao lại cảm thấy anh là người của em?"
Chẳng lẽ không phải cảm thấy hứng thú trước rồi mới thích à?
"Anh chính là của em." Sơ Tranh rất đúng lý hợp tình hung dữ với hắn.
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn cảm thấy Sơ Tranh lúc này rất giống một con sư tử đang bảo vệ lãnh địa của mình, đặc biệt đáng yêu.
Hắn tiến lên hôn cô một chút: "Được, là của em."
Sơ Tranh ghét bỏ đẩy hắn ra: "Ăn cơm của anh đi."
Hạ Hàn thấp giọng cười, vui vẻ ăn cơm dưới cặp mắt dữ dằn của Sơ Tranh.
Tiểu mỹ nhân thật đáng yêu.
Càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hạ Hàn ăn cơm xong, không cho Sơ Tranh thu dọn bát đũa, mà tự mình dọn dẹp tàn cuộc trên bàn một cách sạch sẽ.
Dọn dẹp xong, Hạ Hàn nhìn lên phía trên lầu, hỏi: "Tiểu mỹ nhân, em vẫn định nhốt anh lại à?"
"Ừ." Sơ Tranh đầu gật cực kỳ nhanh chóng, không có chút chần chờ nào.
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn không giãy dụa, chỉ hỏi cô: "Em có ngủ cùng anh không?"
"Tại sao phải ngủ cùng anh?" Sơ Tranh thẳng thắn hỏi.
"Chúng ta..." Hạ Hàn ngừng lại: "Ừm... anh muốn ngủ cùng em."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây, rồi gật đầu: "Ừ."
Hạ Hàn bước lên mấy bước, ôm lấy Sơ Tranh: "Vậy chúng ta đi ngủ đi."
"Không phải anh vừa ngủ dậy à?"
Vừa dậy đã đòi ngủ nữa, heo chắc?
"Tiểu mỹ nhân, em có biết khi ở bên cạnh người mình thích, là chỉ muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ không."
"Nói hươu nói vượn."
"Đâu có nói hươu nói vượn đâu, anh chỉ muốn ở cùng em, luôn luôn không xa rời nhau, một giây cũng không muốn."
"Anh đi WC em cũng phải đi theo à?"
Hạ Hàn cười có chút mập mờ: "Tiểu mỹ nhân, nếu em không ngại, thì anh cũng không cự tuyệt."
"Sở thích của anh rất... đặc biệt."
"Sở thích của anh không phải là em sao?" Hạ Hàn đặt Sơ Tranh lên giường: "Người đặc biệt chính là em."
"Ừ." Sơ Tranh gật gật đầu, thập phần tự nhiên tiếp nhận loại khích lệ này.
"..."
Tư duy của tiểu mỹ nhân thật sự làm cho người ta không thể hiểu thấu.
Hạ Hàn đi rửa mặt xong, rồi nằm xuống bên cạnh Sơ Tranh, tắt đèn, giơ tay ôm cô vào lòng.
Mặt Sơ Tranh dán vào hàng nút gài trên áo hắn, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn qua lớp vải mỏng manh.
"Bộ quần áo này của anh ở đâu ra thế?" Cuối cùng Sơ Tranh cũng hỏi vấn đề cô tò mò bấy lâu.
Vì sao hắn luôn mặc một bộ quần áo này mà không hề thay đổi?
Cô chưa từng thấy hắn giặt quần áo, nhưng vẫn không thấy nó bẩn, mà luôn luôn duy trì dáng vẻ sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.
"Cái này sao?" Hạ Hàn giơ tay lên: "Một con quỷ tặng cho anh."
"Quỷ?"
"Khi đó anh vừa lên Đào Không sơn được hai năm..."
Hạ Hàn sống trên Đào Không sơn hai năm, cũng là hai năm chờ đợi trên Đào Không sơn, lần đó là lần đầu tiên hắn rời khỏi Đào Không sơn.
Có một vị sư thúc dẫn bọn họ đi đến một nơi, bởi vì chỗ đó xuất hiện một con ác quỷ.
Đó cũng là lần đầu tiên Hạ Hàn nhìn thấy một con ác quỷ lợi hại như vậy.
Hắn còn bị nó bắt lại nữa, nhưng không ngờ là ác quỷ không làm thương tổn hắn, ngược lại còn bảo hắn đi vào một chỗ rất sâu, sau đó hắn liền nhận được một bộ quần áo như thế.
"Hắn nói, chỉ cần anh mặc bộ y phục này vào, là có thể trở thành người rất lợi hại..."
Hạ Hàn thở dài: "Nhưng có lẽ anh bị lừa rồi. Tuy nhiên cũng không tệ lắm, chí ít nó không bẩn, hơn nữa còn biến đổi vừa với người, nên cũng không cần thay quần áo."
Ngón tay Sơ Tranh lướt qua hoa văn trên quần áo Hạ Hàn.
Bộ quần áo này có lẽ không phải pháp khí, nếu không thì lúc này cô đã biến thành đồ nướng mất rồi.
Nhưng Hạ Hàn trừ những điều này, thì cũng không biết nhiều hơn.
Quần áo không có vấn đề.
Ít nhất là tạm thời không nhìn ra vấn đề.
...
Sơ Tranh thân là Quỷ Vương mới nhậm chức, nên những con quỷ ở gần đây cũng không dám đến tìm cô gây phiền phức.
Hạ Hàn dưới sự phá sản vô tội vạ của Sơ Tranh, cô gần như chuyển cả cái Điểm Kim Các đến cho hắn luôn, danh tiếng của Hạ Hàn càng lúc càng lên cao, người đến tìm hắn đều phải hẹn trước mới được.
Chúng đồng môn nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ quỷ dị.
Một đứa cô nhi từ nhỏ đã không ai cần, tại sao bỗng dưng lại có nhiều tiền thế được?
Đạo cụ sử dụng cứ như nước chảy ấy.
"Tiểu mỹ nhân, em không cảm thấy thế này vô cùng..." Hạ Hàn không biết nên hình dung như thế nào: "Không tốt lắm sao?"
"Sao mà không tốt?"
Hạ Hàn bước vòng vòng ở chỗ cũ, có chút lo nghĩ: "Hiện tại anh chỉ dựa vào đạo cụ để bắt quỷ, nếu sau này không có đạo cụ, thì làm sao anh bắt quỷ được? Nếu như có người tìm đến, mà anh không làm được thì sẽ khiến người ta thất vọng, anh cảm thấy như đang lừa gạt bọn họ, anh không muốn làm."
"Có em mà."
Hạ Hàn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía nữ sinh ngồi bên cạnh.
"Anh vẫn không muốn làm." Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh muốn được cùng với em, trải qua những quãng thời gian bình thường nhất."
Sơ Tranh đáp nhẹ một tiếng: "Vậy thì không làm nữa."
Hạ Hàn có đôi khi thật sự không biết nên làm thế nào.
Ngoại trừ thời điểm nào đó ra, thì cô thật sự rất nghe lời hắn, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Đương nhiên nếu như cô không tùy thời tùy chỗ muốn giam giữ hắn thì sẽ tốt hơn.
Ngay thời điểm Hạ Hàn quyết định rửa tay gác kiếm, thì có một người làm cho người ta thập phần ngoài ý muốn tìm tới cửa.
—— tìm Hạ Hàn bắt quỷ.
Sơ Tranh không chút lưu tình đem người ném ra, còn dọa hù hắn ta một phen.
"Bảo bối, em biết hắn à?"
Sơ Tranh đối với kiểu xưng hô bảo bối này có chút để ý, nhưng cô lại không nói nên lời là để ý cái gì.
Chẳng qua là cảm thấy kiểu xưng hô này có chút kì lạ, và có chút quen thuộc...
"Hắn và người khác hợp lực giết em."
Hạ Hàn giật mình, quay đầu nhìn cô.
Nữ sinh hết sức bình tĩnh nhìn Mộ Dung Dật té ngã lộn nhào rời đi, không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Hạ Hàn ôm lấy cô: "Anh báo thù giúp em nhé."
"Không cần, rất nhanh sẽ giải quyết xong."
Hạ Hàn: "?"
Hạ Hàn nhanh chóng biết được Sơ Tranh nói rất nhanh sẽ giải quyết xong là có ý gì.
Mộ Dung Dật bị dọa đến mức tinh thần trở nên thất thường, chạy tới cục cảnh sát tự thú, khai ra chuyện hắn sát hại nguyên chủ.
Đường Y Nguyệt tất nhiên cũng không thoát tội được.
Mặc dù cô ta vì thất thủ mà giết người, nhưng bọn họ thông đồng vứt xác, làm tình tiết vụ án trở nên nghiêm trọng hơn.
Cảnh sát tìm được thi thể của nguyên chủ, và thông báo cho gia đình cô họ ở nước ngoài.
Gia đình cô họ nhớ đến tình thân, nên quay về nước tổ chức tang lễ cho cô.
Tài khoản của Sơ Tranh lập tức có thêm một chuỗi số 0.
Sơ Tranh: "..."
Ta! Thật!! Sự! Không! Thiếu! Tiền!
Sau khi chuyện này được giải quyết xong, Hạ Hàn liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang Sơ Tranh rời khỏi nơi này.
Về phần đi chỗ nào thì hắn cũng chưa nghĩ ra.
Có lẽ cứ đến đâu thì tính đến đó đi.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh đang bay bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch.
Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, nhưng không ở lại bất kỳ chỗ nào.
Hạ Hàn nói.
Muốn để dấu chân của bọn họ trải rộng khắp núi sông non nước, để cả thế giới chứng kiến tình yêu của họ.
Sơ Tranh đối với suy nghĩ này chỉ đánh giá hai chữ nhàm chán.
Hạ Hàn không dám làm cho Sơ Tranh cảm thấy có một chút xíu phiền phức nào, bởi vì chỉ cần cô vừa cảm giác được phiền phức, là sẽ lập tức suy nghĩ đến chuyện nhốt hắn lại.
Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Sau này không biết Hạ Hàn từ chỗ nào mà biết được chuyện quỷ khế.
Thế là Sơ Tranh cả ngày liền suy nghĩ chuyện làm sao để đánh gãy chân hắn.
Hạ Hàn lại một lần nữa giữ được chân của mình, ôm Sơ Tranh vào xe: "Xuất phát đến nơi tiếp theo."
"Em..."
"Bảo bối, em tốt nhất."
"..."
Xe khởi động, băng băng chạy về phía trước.
"Các ngươi chờ ta một chút a!!"
Ác quỷ tung bay ở bên ngoài xe, điên cuồng đuổi theo hai người.
*
VỊ DIỆN THỨ 4 HOÀN TẤT!
Up nốt chương cuối, ngày mai sang vị diện mới nha ♡