Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
Đường Tiểu Tình nói lại chuyện ở quán bar cho ông Đường nghe một lần.
Ông Đường nghe như chơi nhà chòi, chỉ đơn giản như vậy mà lấy được nhiều tiền thế này??
Vậy những ngày gần đây ông ta cầu cha xin bà nội, là vì cái gì?
Càng là chuyện dễ dàng, thì càng có vấn đề.
Có quỷ!
Ông Đường cau mày: "Điều kiện của cô ta gì?"
"Chỉ bảo con làm chút chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ai nha cha đừng xen vào, không phải chuyện lớn gì, cha yên tâm."
"Tiểu Tình à, có phải con làm gì ở bên ngoài..."
"Cha nói cái gì đó! Con là loại người này sao? Cha yên tâm, trong lòng con nắm chắc, đây là tiền đặt cọc cha cất kỹ, tiền sau đó sẽ chuyển vào trong tấm thẻ này."
Đường Tiểu Tình nói xong cũng nhanh như chớp ra khỏi thư phòng.
Ông Đường lo lắng đi ra ngoài, đuổi theo Đường Tiểu Tình nói nửa ngày.
Đường Tiểu Tình chỉ nói không phải chuyện lớn gì, bảo ông ta đừng lo lắng.
-
"Đỗ Hạ, hôm nay giúp tôi trực nhật nha."
Đỗ Hạ vừa chuẩn bị rời đi, bị mấy nữ sinh ngăn lại.
"Hôm nay không phải tôi..."
"Thế nào, cậu còn có ý kiến?" Một nữ sinh trong đó nhíu mày, lời nói mang theo ý uy hiếp.
Đỗ Hạ ở trường học này, trôi qua xác thực không tốt.
Học sinh nơi này, không phú thì quý.
Cô ta đến đây rồi, mới biết được Đỗ gia thật sự không tính là gì.
Tính tình của cô ta vốn đã không tốt, những người này xem thường cô ta, cô ta đương nhiên phải phản kích.
Nhưng mà về sau cô ta mới biết mình ngây thơ.
Mình phản kích, đối mặt chính là càng nhiều cô lập và nhằm vào hơn.
Còn có phiền phức trên phương diện làm ăn của Đỗ gia nữa.
Ông Đỗ sứt đầu mẻ trán, căn dặn cô ta không được phép nổi lên xung đột với người khác ở trường học nữa, bằng không thì người khác muốn giẫm chết Đỗ gia cũng đơn giản như giẫm chết một con kiến vậy.
Đáy lòng Đỗ Hạ đè ép phẫn nộ: "Hôm nay tôi thật sự có chuyện..."
"A, cậu có chuyện gì." Nữ sinh đẩy Đỗ Hạ, giọng điệu khiêu khích: "Nói ra nghe một chút xem, xem thử chúng tôi có thể giúp cậu không?"
Đỗ Hạ bị đẩy đến nổi giận, vừa muốn động thủ, liền nghe thấy một tiếng quát vang lên ở ngoài phòng học.
"Các cậu làm gì đấy?"
Đường Tiểu Tình mang người đứng ở bên ngoài, giống như bất mãn với hành vi của mấy nữ sinh này.
Đường Tiểu Tình rất nổi danh ở trường học.
Cô ta xuất hiện, mấy nữ sinh bên trong kia lập tức ngừng công kích, không dám gây chuyện với Đỗ Hạ nữa.
Đỗ Hạ lập tức nắm lấy túi sách, đi theo Đường Tiểu Tình rời đi.
"Đi đâu đây?"
"Dạo phố đi, tớ nghe nói gần đây nhà X có kiểu mới."
"A, có thật không?"
"Tiểu Tình cậu nói xem?"
Đường Tiểu Tình suy nghĩ một chút: "Vậy đi xem một chút đi, Hạ Hạ cậu đi không?"
Mới vừa rồi là Đường Tiểu Tình giải vây cho mình, Đỗ Hạ không thể nói không đi.
"Đi thôi."
"OK, vậy đi thôi, bảo tài xế đưa chúng ta đi."
Đỗ Hạ xiết chặt túi sách đi theo phía sau.
Nơi bọn họ đi, cô ta căn bản không trả nổi chi phí, mỗi lần đều chỉ có thể ghen tị hâm mộ nhìn.
Khi bọn họ thử quần áo thử giày, Đỗ Hạ cũng chỉ có thể đứng bên cạnh trông túi cho bọn họ.
Ở trường học cũ, cô ta đều được người vây quanh.
Nhưng đổi trường học mình lại trở thành tùy tùng.
Loại chênh lệch này, làm đáy lòng Đỗ Hạ vô cùng oán hận.
Nhưng cô ta lại không có cách nào.
Ai bảo Đỗ gia không có tiền có thế như người khác.
Cô ta muốn hòa nhập vào vòng tròn này, thì không thể không cúi đầu.
Có người hỏi: "Đỗ Hạ, cậu có mua không?"
Đỗ Hạ cứng ngắc nói: "Tôi không..."
"Cậu không mang tiền sao?" Đường Tiểu Tình rất ôn hòa nói: "Không sao, tôi có nhiều, cho cậu mượn, cái này nhìn rất đẹp, cảm thấy rất thích hợp với cậu, cậu đi thử xem?"
"Không..."
"Đi đi, không sao, chỉ thử một chút thôi mà."
Quần áo xác thực rất đẹp, Đỗ Hạ ỡm ờ, tiến vào phòng thử đồ.
Có cô gái nào mà không thích quần áo đồ trang sức xinh đẹp chứ, Đỗ Hạ bị bọn họ khuyến khích thử mấy bộ quần áo.
Chờ khi rời đi, trong tay Đỗ Hạ đã xách mấy cái túi.
Lúc Đỗ Hạ trở về muốn xin tiền Đỗ phu nhân, kết quả hình như tâm tình Đỗ phu nhân không tốt, cô ta còn chưa nói ra, đã bị Đỗ phu nhân bảo trở về phòng.
Một đoạn thời gian sau đó, Đỗ Hạ ra ngoài cùng bọn họ, kiểu gì cũng sẽ tiêu phí một chút tiền.
Lần nào Đường Tiểu Tình cũng phi thường tri kỷ cho cô ta vay.
Bởi vì không phải tiền của mình, Đỗ Hạ tiêu xài cũng không có cảm giác gì.
Lúc đầu Đỗ Hạ còn có chút bận tâm về vấn đề mình trả không nổi.
Nhưng mà Đường Tiểu Tình không thúc giục cô ta trả, giống như không quan tâm những số tiền kia vậy.
Cho nên dần dần Đỗ Hạ không còn lo lắng bận tâm nữa.
Xa xỉ phẩm trên người nhiều hơn, ánh mắt những người trong trường học nhìn mình, đều trở nên khác trước.
Giống như trở lại trước kia, cảm giác được người người chú mục.
Cho nên Đỗ Hạ dùng tiền ngày càng vung tay quá trán.
Tận đến khi Đỗ phu nhân phát hiện ra những thứ kia trong phòng Đỗ Hạ.
Lúc Đỗ Hạ trở về, Đỗ phu nhân hỏi cô ta: "Hạ Hạ, con lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này?"
Tiền tiêu vặt Đỗ phu nhân cho cô ta làm sao đủ mua những vật này.
"Mẹ, con..."
"Con lấy đâu ra?" Đỗ phu nhân truy vấn.
Đúng lúc Đỗ tiên sinh trở về, hai người cùng nhau truy vấn.
Cuối cùng Đỗ Hạ mới nói thật.
Đỗ tiên sinh xém chút tức đến ngất đi.
Trước đó Đỗ Hạ vẫn luôn đòi tiền ông ta, bởi vì lấy tâm tình áy náy muốn đền bù, ông ta cũng cho không ít.
Nhưng ông ta không nghĩ tới, Đỗ Hạ sẽ mua nhiều đồ như vậy, còn vay tiền mua.
"Con vay bao nhiêu?"
Đỗ Hạ cũng không rõ ràng, nhưng mỗi lần vay tiền đều có giấy vay nợ.
Cô ta lôi giấy vay nợ ra, vợ chồng Đỗ gia tính toán, xém chút bị hù chết.
Trước trước sau sau cộng lại, có hơn 3 triệu.
Kinh tế bây giờ vốn không được tốt lắm, công ty khó khăn trùng điệp, khắp nơi đều cần dùng tiền.
Kết quả Đỗ Hạ lại xé ra lỗ hổng 3 triệu cho ông ta ở đây.
Đỗ tiên sinh không biết nên nói Đỗ Hạ thế nào, tức giận đến mức phất tay áo đi.
Đỗ phu nhân khí thế hung hăng đến trường học tìm Đường Tiểu Tình tính sổ.
"Dì Đỗ à, tiền này là Đỗ Hạ tự tiêu, liên quan gì đến tôi?"
"Nếu không phải mày cho nó vay, nó có thể tiêu nhiều như vậy à?"
"Dì Đỗ, tôi hảo tâm, cho con dì vay cũng có lỗi?" Đường Tiểu Tình một mặt vô tội: "Dì cứ khăng khăng đổ chuyện này lên đầu tôi, vậy thì rất oan uổng."
Đỗ phu nhân tức giận không thôi: "Hảo tâm? Đây mà là hảo tâm sao? Tao thấy mày chính là cố ý thì có!!"
Đường Tiểu Tình cười nhạo: "Dì Đỗ, những thứ kia cũng không phải tôi ấn lấy đầu Đỗ Hạ bắt cô ta mua, sao lại là tôi cố ý rồi?"
Ngay từ đầu là Đường Tiểu Tình chủ động cho vay.
Cho vay cũng không nhiều, chỉ có mấy chục ngàn tệ.
Đằng sau thì chính là Đỗ Hạ chủ động hỏi vay cô ta.
Đỗ phu nhân và Đường Tiểu Tình ầm ĩ ở cổng trường.
Tiền là Đỗ Hạ tự vay, dù thế nào Đường Tiểu Tình cũng chiếm lý.
Đỗ phu nhân không chú ý đến thân phận như thế, cãi cọ với cô ta ở cổng trường, các học sinh ra vào trường học chỉ trỏ bọn họ.
Đỗ Hạ chịu không nổi loại chỉ trỏ này, kéo Đỗ phu nhân muốn đi.
"Dì Đỗ, trước đó tôi nể tình Đỗ Hạ là bạn bè, tiền này cũng không cần vội. Nhưng dì không nói đạo lý như thế, vậy tôi chỉ có thể yêu cầu Đỗ Hạ trả tiền." Đường Tiểu Tình lạnh mặt.
"Trả tiền? Trả tiền cái gì? Tao nói cho mày biết, chính là mày lừa gạt con gái tao, tiền này không trả!" Đỗ phu nhân muốn ăn quỵt.
Đường Tiểu Tình tức đến cười: "Trong tay tôi có giấy vay nợ, không trả không được."
Nói xong Đường Tiểu Tình nhìn về phía Đỗ Hạ: "Đỗ Hạ, từ khi cậu vào trường học, tôi đối với cậu không tệ đúng chứ? Bảo kê cậu khắp nơi, tôi cũng không giục cậu trả tiền, bây giờ cậu đối xử với tôi như vậy?"
Đỗ Hạ không nói chuyện, đáy lòng cô ta cũng có chút oán giận Đường Tiểu Tình, sao lại cho mình vay nhiều tiền như thế.
Đường Tiểu Tình giống như thất vọng lắc đầu: "Thôi, xem như tôi gặp phải một kẻ vô ơn vậy. Cậu mau chóng trả tiền lại cho tôi, bằng không thì tôi cũng chỉ có thể đi theo trình tự pháp luật."