Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thanh niên: "..."
Hắn trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Nhìn gì mà nhìn!
Ta cứ cáo trạng đấy!
Thì thế nào!
Ta đã nộp thuế rồi!
Quỷ sai lấy ra một cuốn sổ nhỏ, loạt xoạt viết cái gì đó, sau đó xé ra giao cho thanh niên: "Đây là khoản phí phải bồi thường, xin hãy mau chóng đến cơ quan Địa phủ để giao nộp, nếu như quá hạn sẽ bị phạt thêm tiền."
Sơ Tranh: "..."
Ta đi!
Cơ quan Địa phủ bây giờ cũng cao cấp như vậy à?
"Hai vị thiên sư còn có việc gì không?"
Người thanh niên cầm tờ giấy, đần độn nhìn Sơ Tranh và quỷ sai.
Cái này không đúng!!
Hắn cầu cứu lão thiên sư: "Sư phụ..."
"Đi thôi." Lão thiên sư sâu kín nhìn Hạ Hàn một cái, rồi dẫn thanh niên còn đang không cam lòng rời đi.
"Sau khi nhận được khoản bồi thường, chúng ta sẽ chuyển tới tài khoản của Sơ Tranh cô nương." Quỷ sai nói: "Nhưng sẽ khấu trừ một khoản phí thủ tục nhất định, Sơ Tranh cô nương không có ý kiến gì chứ?"
Sơ Tranh: "..."
Toàn bộ Quỷ giới nghèo như vậy, cũng không phải là không có lý do.
Có một cái cơ quan giống như quỷ hút máu thế này, thì có thể không nghèo sao?
Lúc quỷ sai rời đi thì có nhìn Hạ Hàn một chút, nhắc nhở: "Sơ Tranh cô nương, mặc dù cô ở bên cạnh con người cũng không có vấn đề gì, nhưng xin cô nhất định phải chú ý khoảng cách, nếu có người bởi vì cô mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chúng ta cũng sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm với cô."
"Ừ."
"Được rồi, chúc ngài một cuộc sống vui vẻ."
Quỷ sai nhắc nhở xong thì kề vai sát cánh rời đi.
Hạ Hàn vỗ vỗ mặt, trước tiên nhìn phòng khách một chút, rồi lại nhìn Sơ Tranh, chuyện này... giải quyết xong rồi?
"Tiểu mỹ nhân, làm sao mà em gọi được quỷ sai đến vậy?" Hạ Hàn hỏi cô.
Những con quỷ này cực kỳ cao ngạo, cho dù đối với những người có địa vị là thiên sư, bọn họ cũng cứ cần làm thế nào thì liền làm thế ấy, hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Cứ nhìn lão thiên sư vừa bị phạt tiền là biết đấy.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "... Có tiền?"
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần.
Đương nhiên cô tin tưởng, nắm đấm cũng có thể.
Hạ Hàn: "..."
Cái khái niệm người có tiền này của cô, rốt cuộc là ở nhân gian hay địa phủ!?
...
Có lẽ vì phát hiện Sơ Tranh và cơ quan Địa phủ có quan hệ "không minh bạch", nên lão thiên sư và Đào Không sơn cũng không dám đi tìm Hạ Hàn nữa.
Nhưng mà thanh niên có vẻ không cam tâm lắm, thường xuyên ngoi đầu lên tìm phiền toái.
Sơ Tranh giáo huấn hắn một lần, làm cho hắn phải một hai năm không lết xuống núi được, lúc này mới chịu yên tĩnh lại.
Phải làm vậy từ sớm mới đúng!
Bớt đi bao nhiêu phiền phức.
...
Ngày mười lăm tháng bảy.
Sơ Tranh đã sớm quên mất chuyện mình nhận được một bức thư.
Nên khi Sơ Tranh nhìn thấy quỷ sai đứng ngoài cửa nhà mình, thì có chút ngơ ngác: "Ta nộp thuế rồi mà."
Quỷ sai nói: "Sơ Tranh cô nương, cô và Quỷ Vương đã hạ khế ước quyết chiến, chỉ còn một tiếng nữa là đến thời gian quyết chiến, chúng ta đến để mời cô qua đó. Nếu như quá thời gian quy định, cô sẽ bị phán là tự động nhận thua, phải nhận trừng phạt."
Xét thấy Sơ Tranh cô nương là khách hàng lớn của Địa phủ, nên bọn họ mới cố ý đến đây mời cô.
Sơ Tranh: "..."
Ta! Hạ khế ước quyết chiến! Khi nào!
Đồ chó chết nào làm ra!!
Quỷ Vương lại là cái thứ gì nữa!!
Làm sao mà ta phải hạ khế ước quyết chiến với hắn!
Bệnh tâm thần à!
Ta không đi!
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Giao tiền thì có thể không đi không?"
"Có thể, có thể..." Quỷ sai nói: "Nhưng chúng ta vẫn đề nghị Sơ Tranh cô nương nên đi một chuyến."
"Vì sao?" Quỷ hút máu thế nhưng không tham tiền nữa!
"Bởi vì nếu Quỷ Vương Xương Thịnh không đợi được cô, thì nhất định sẽ tìm tới cửa, hắn là một con quỷ tương đối... thù dai."
Ý chính là, nếu hôm nay cô không đi, thì những ngày tiếp theo sẽ không được sống yên ổn.
Sơ Tranh nhớ tới chuyện mình đắc tội với tên Quỷ Vương này ở chỗ nào.
Cô giết chết con quỷ tên là Kiều Kiều kia.
Nhưng mà chuyện đã trôi qua lâu như vậy, tên Quỷ Vương này báo thù có phải có chút... chậm không?
Trong thời gian này hắn chỉ phái người đến tìm cô só một lần, sau đó không còn tin tức gì nữa.
Hắn thật sự muốn báo thù à?
Sơ Tranh quyết định đi xem cái con Quỷ Vương thù dai này một chút.
"Tiểu mỹ nhân?" Hạ Hàn ghé vào ban công tầng hai: "Em đi đâu thế?"
"Đi ra ngoài một chút." Sơ Tranh đóng cửa lại.
Hạ Hàn hơi trừng mắt: "Em không dẫn anh theo à?"
"Không." Đi đánh nhau thì dẫn anh theo làm gì? Để vướng víu à?
Sơ Tranh cự tuyệt dẫn Hạ Hàn đi, Hạ Hàn cảm thấy cả người đều không tốt rồi.
Hắn trực tiếp vượt qua lan can, nhảy xuống phía dưới.
Sơ Tranh: "..." Tại sao thẻ người tốt lại muốn nghĩ quẩn chứ!! Cô đối với hắn còn chưa đủ tốt sao hả?!
Sơ Tranh lách mình qua đón được hắn, lạnh mặt nói: "Chỗ này quá thấp, nhảy xuống không chết được."
Hạ Hàn ôm cô: "Ai nói anh muốn nhảy lầu, anh biết em nhất định sẽ tiếp được anh."
Câu phía sau nói đến cực kỳ tự tin.
Trong lúc nhất thời, Sơ Tranh không thể nói ra lời.
Vẫn nên nhốt lại đi.
Quá phiền.
Sơ Tranh ôm Hạ Hàn về phòng ngay trước mặt quỷ sai đang trợn mắt há mồm.
Quỷ sai: "..." Hình như có chỗ nào không đúng.
Sơ Tranh ôm người về phòng ngủ, đặt trên ghế sofa, rồi đi khóa cửa sổ lại.
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn giữ chặt cô: "Anh muốn đi cùng em."
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra: "Anh đừng gây thêm phiền phức cho em, em không muốn phải phân tâm để chiếu cố anh."
Cô bị người ta hẹn đi đánh nhau, chứ không phải đi ăn cơm.
Dẫn cái gì mà dẫn!
"Em muốn đi đến chỗ hẹn kia?" Hạ Hàn nhớ đến lá thư lần trước: "Em không đi không được hả? Lỡ như có chuyện gì đó xảy ra thì sao?"
"Không được." Sơ Tranh sờ mái tóc mềm mại của hắn: "Nếu lần này không giải quyết xong, thì lần sau sẽ còn xuất hiện nữa, rất phiền."
Hạ Hàn không la hét muốn đi nữa, vì dù sao hắn cũng biết trình độ của mình đến đâu.
"Vậy em cẩn thận một chút, anh chờ em về." Hạ Hàn ngửa đầu lên, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy nghiêm túc.
Cánh tay đang sờ đầu hắn của Sơ Tranh hơi ngừng lại, rồi theo bên tai rơi xuống.
Cô xoay người hôn lên môi hắn, đầu lưỡi cạy mở răng môi hắn.
Thật lâu sau Sơ Tranh mới buông ra hắn: "Được."
Sơ Tranh đi ra ngoài.
Hạ Hàn đi qua kéo cửa một chút.
Không kéo ra được.
Hạ Hàn: "..."
Rất bình thường.
...
Ngày 15 tháng 7 là ngày quỷ môn mở.
Sơ Tranh đi theo quỷ sai, đến quỷ môn, lúc này trong ngoài quỷ môn đều tràn ngập bóng quỷ.
Những con quỷ này không vội vã đến nhân gian du đãng, mà lúc này đều vây quanh khoảng đất trống trước quỷ môn líu ríu không ngừng.
Trên khoảng đất trống có một cái đài, ở bốn phía còn có quỷ trông coi, không cho những con quỷ khác đến quá gần.
Mà trên đài có một nam quỷ đang ngồi, hắn bắt chéo hai chân, bên cạnh còn có một nữ quỷ xinh đẹp đang nắn vai bóp chân cho hắn, nhìn thập phần tiêu sái.
Đây chính là Quỷ Vương Xương Thịnh.
Quỷ Vương ở nhân gian chắc chắn không chỉ có một con, nhưng Quỷ Vương đều được phân chia khu vực, một khu khu vực sẽ không xuất hiện hai con Quỷ Vương.
Những Quỷ Vương này có thể quản lý và sai khiến không ít quỷ, làm giảm thiểu một phần công việc cho Địa phủ.
Bởi vậy nên quan hệ của Quỷ Vương và Địa phủ có chút vi diệu -- có thể lý giải là vì có tiền.
Xương Thịnh này chính là Quỷ Vương của khu vực gần đây.
Yêu thích: nữ quỷ trẻ trung xinh đẹp.
Năng khiếu: Thù dai.
Xương Thịnh rung chân, rung đến cực kì có tiết tấu, ánh mắt đảo qua người Sơ Tranh: "Chậc chậc chậc, ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới đấy."
Dưới ánh nhìn chăm chú của bầy quỷ, Sơ Tranh dẫm lên bậc thang được dựng tạm đi đến gần cái đài.
"Có gì mà không dám?" Sơ Tranh đứng vững trên đài.
Xương Thịnh đẩy nữ quỷ trên người ra, vỗ lên tay vịn của cái ghế: "Hay cho một tiểu nha đầu như ngươi, dám giết Kiều Kiều của ta!"
Lúc trước cô giết Kiều Kiều có không ít quỷ nhìn thấy, không thể phản bác, bởi vậy nên Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi: "Quỷ Vương như các ngươi, cứ thích đội nón xanh thế à?"