Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh thật sự không đi bệnh viện?"
"Không cần." Thư Tuyển chỉ vào ngăn kéo tủ TV: "Bên trong có hòm thuốc."
Sơ Tranh lấy hòm thuốc ra, đi đến trước mặt Thư Tuyển, giơ tay kéo quần áo hắn.
Thư Tuyển không cho Sơ Tranh đụng: "Tôi tự làm."
Sơ Tranh không để tâm, mở hòm thuốc ra cho hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, bày biện tư thế đại lão, ra hiệu hắn có thể bắt đầu rồi.
Thư Tuyển: "..." Đây là địa bàn của hắn mà?
Sao lại cảm thấy mình ngược lại giống như một vị khách hơn?!
Thư Tuyển cởi áo khoác ra, nơi bị thương là ở phần bụng, chắc là bị thứ gì đó tương tự như dao găm đâm một nhát, vết thương nhìn có vẻ khá sâu.
Vị trí không dễ xử lý lắm, Thư Tuyển tự làm một hồi, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi.
Hắn nhìn sang bên cạnh một chút, nữ sinh dẫn hắn trở về kia, thế mà đang cúi đầu chơi điện thoại, dáng vẻ rất thờ ơ.
Thư Tuyển cắn răng, tùy tiện cầm máu cho vết thương, băng lại.
Chờ làm xong những chuyện này, cả người Thư Tuyển dựa vào ghế sofa, mồ hôi lạnh thấm ướt T-shirt, sền sệt dính ở trên người.
"Tại sao cô lại cứu tôi?"
Nữ sinh chơi điện thoại không ngẩng đầu: "Làm người tốt."
Cuối cùng, ánh mắt cô dịch chuyển khỏi điện thoại di động, chăm chăm quét tới: "Tôi là người tốt đúng không?"
Thư Tuyển cho cô một sự trào phúng không rõ ý vị.
Sơ Tranh: "..."
Trào phúng cái quái gì?
Sơ Tranh cảm thấy mình phải nghiêm túc tâm sự với hắn.
Sắc mặt cô trầm xuống: "Có phải là tôi cứu anh không?"
"..."
Mặc dù quá trình khá là quái dị, nhưng Thư Tuyển không cách nào phản bác, đúng là cô cứu mình.
Cho nên Thư Tuyển gật đầu.
"Tôi cứu anh, tôi có phải là người tốt không?"
Điểm này hiển nhiên Thư Tuyển không đồng ý: "Không phải cứ cứu người thì chính là người tốt, cũng có người có mưu đồ khác."
Ai quy định cứu người, thì nhất định là người tốt?
Ai biết cô có mưu đồ gì khác với mình không.
Thư Tuyển cho là Sơ Tranh sẽ phản bác, ai biết nữ sinh kia trầm mặc một lát, lại gật đầu: "Tôi xác thực có mưu đồ khác với anh."
Thư Tuyển: "..."
Xem đi!
Đợi chút!
Con ngươi Thư Tuyển nguy hiểm híp híp: "Cô có mưu đồ gì với tôi?"
Mưu đồ của ta nhiều lắm.
Nhưng có thể nói cho mi biết sao?
Cần mặt mũi!
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cao quý lãnh diễm không lên tiếng, cúi đầu loay hoay điện thoại.
Thư Tuyển tiếp tục hỏi: "Cô là người của ai?"
Sao lại trùng hợp như vậy, khi hắn cần thì xuất hiện, cứu mình.
"Của anh."
Lần này Sơ Tranh trả lời, nhưng nghe được làm Thư Tuyển hơi ngơ ngác.
"Cái gì?"
Lời hữu ích không nói hai lần, Sơ Tranh lại trầm mặc.
Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại, Thư Tuyển và Sơ Tranh đều không nói gì, không biết Thư Tuyển đang suy nghĩ gì, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người cô.
Sơ Tranh thì tùy ý hơn nhiều, tùy ý thảnh thơi ngồi bên kia, giống như đây là địa bàn của cô.
Phòng khách chỉ có một chiếc đèn đặt dưới đất sáng lên, tia sáng vàng ấm áp lờ mờ, vừa vặn bao trùm không gian này, nơi bên ngoài ghế sofa, đều là bóng tối.
Không biết trôi qua bao lâu, Sơ Tranh và Thư Tuyển đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, có thể nghe thấy dị động ở cửa, giống như có người đang cạy cửa.
Ánh đèn mờ nhạt phác họa sườn mặt của Thư Tuyển đến mông lung, ánh mắt lại mang theo vài phần sắc bén: "Cô?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Tôi muốn ra tay với anh, không cần thiết phải thông báo cho người khác."
Thư Tuyển sờ thương thế của mình, dường như cảm thấy Sơ Tranh nói có chút đạo lý.
Hắn thuận tay cầm mũ bên cạnh đội lên, ánh sáng của chiếc đèn duy nhất trong phòng tắt lịm đi.
Trong bóng tối, âm thanh kia dường như càng thêm rõ ràng.
Kẹt kẹt ——
Cửa bị đẩy ra, tia sáng bên ngoài theo cửa chậm chạp trút vào, một bóng người lén lén lút lút xuất hiện ở cửa ra vào.
Thư Tuyển đưa lưng về phía cửa, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Hắn ngưng thần chờ người kia tiến đến, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng vang trầm, sau đó cửa phòng "kẹt" một tiếng đóng lại.
Thư Tuyển nhìn sang phía Sơ Tranh, bên kia không có ai.
Thư Tuyển chống đỡ thân thể, nhìn ra phía sau.
Ở cửa có hai bóng người, một người đứng, một người nằm dưới đất, nhìn từ hình dáng mà phân biệt, thì người đứng hẳn là người tốt có mưu đồ khác với hắn.
-
Sơ Tranh tìm ra không ít thứ từ trên người tên kia, trong đó bao gồm cả một thanh vũ khí.
Sơ Tranh áng chừng vũ khí, quay đầu nhìn người trên ghế sofa: "Anh có lai lịch gì, nhiều người muốn hại anh như thế?"
"Cô không biết tôi?"
Sơ Tranh tiện đặt vũ khí trong tay lên thành ghế sofa.
Ánh mắt Thư Tuyển rơi vào trên vũ khí kia, hắn chỉ cần giơ tay là có thể cầm được, cô cũng không sợ mình động thủ sao?
Nữ sinh bỏ vũ khí xuống hờ hững: "Tôi phải biết anh?"
Không biết hắn?
Không biết mình còn có mưu đồ với mình?
Lừa gạt quỷ à!
Đáy lòng Thư Tuyển trùng điệp lo nghĩ, sắc mặt lại không hiện ra gì cả: "Nếu cô không biết tôi, vì sao lại cứu tôi?"
Anh cho rằng tôi muốn cứu anh chắc?
Hắc hóa vẫn yếu như thế.
Đáng đời bị người...
Dừng lại!
Tỉnh táo tỉnh táo, đây là thẻ người tốt, phải cưng chiều.
Sơ Tranh trấn an mình dưới đáy lòng xong, thuận miệng đáp: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ."
Ngừng một chút, cô nghiêm túc bổ sung: "Tôi là một người tốt."
Tẩy não nhiều thêm mấy lần, nói không chừng thẻ người tốt sẽ cảm thấy ta là người tốt thì sao!
Thư Tuyển: "..." Nói về mình như vậy không phải có mưu đồ thì chính là bệnh tâm thần.
Thư Tuyển nhìn chằm chằm Sơ Tranh, người sau ngay cả ánh mắt liếc qua cũng không để lại cho hắn, mà mắt không chớp nhìn chằm chằm người trên mặt đất.
Nhìn từ hành vi, cô gái này trừ sắc mặt hơi lãnh đạm, thì hình như rất bình thường...
"Cô thật sự không biết tôi?"
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, ánh sáng vàng ấm áp trải ra một mảnh sắc màu ấm áp trong đáy mắt cô, nhưng khi bạn nhìn vào, ở trong đó vẫn là một mảnh lạnh buốt, không hề nổi sóng.
Sơ Tranh: "Bây giờ quen biết."
Thư Tuyển không biết Sơ Tranh có lai lịch gì, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, theo lời của cô thăm dò: "Cô không biết tôi, vậy mà cô cũng dám nhúng tay vào chuyện của tôi, không sợ chọc phải phiền phức sao?"
"Anh rất biết tự hiểu lấy mình." Biết mình là phiền phức, điểm này ta rất vui mừng!
Thư Tuyển: "???"
Đột nhiên cảm thấy cô có chút giống người bị bệnh thần kinh.
"Người này xử lý thế nào?"
Thư Tuyển nhìn về phía người nằm trên đất, hắn chống vào ghế sofa muốn đứng dậy, kết quả vừa mới động, thì đã đau nhức một trận, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ đầy.
Hắn che lấy phần bụng, chờ cỗ đau đớn kia đi qua.
"Cô nhìn xem trên cánh tay hắn, có phải có một hình xăm hình Hỏa Kỳ Lân không."
"Chỗ nào?"
Thư Tuyển dùng ngón tay chỉ vị trí đại khái.
Xẹt xẹt ——
Mi tâm Thư Tuyển nhảy một cái, nhìn Sơ Tranh thô lỗ trực tiếp xé toang tay áo người kia.
"..."
Rõ ràng có rất nhiều cách, tại sao phải dùng cách thô lỗ như thế?
Cánh tay người kia lộ ra, thình lình có một hình xăm Hỏa Kỳ Lân, xăm giống như đúc, giống như có thể đạp lửa hiện hình.
"Sau đó thì sao?" Sơ Tranh không biết hình xăm này, nhìn vài lần rồi không có hứng thú nữa.
"Giúp tôi trói hắn lại, ném vào trong phòng chứa đồ kia."
Sơ Tranh không quá yên tâm: "Anh xác định không giết?"
Loại người này không giết giữ lại ăn tết sao?
Nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì, vì dân trừ hại, làm người tốt, ta rất tình nguyện!
Thư Tuyển: "..."
Mi tâm Thư Tuyển cuồng loạn mấy lần.
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì?
Mà há miệng liền nói loại lời này?