Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Không có việc gì nữa thì các người có thể đi."
Sơ Tranh hạ lệnh đuổi khách.
Bà Ngô nhìn Ngô Cường, mặt mo quét ngang: "Cho dù Cường Cường không phải mày đánh, vậy thì tao cũng là do mày đẩy!!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lạnh lùng hỏi: "Bà muốn thế nào?"
"Bây giờ tao không đứng dậy nổi, bồi thường tiền!!" Bà Ngô ngồi dưới đất ra giá: "Một vạn tệ!!"
Người của cả tòa lầu đều biết, đứa con gái bị đổi lại này của Nhan gia, cha mẹ nuôi đều rất có tiền, lúc ấy khi đến đây, loại xe lái đến cũng là BMW mấy chục vạn.
Cho nên đứa con gái bị đổi lại là Sơ Tranh, tốt xấu gì cũng nuôi nhiều năm như vậy, trên người chắc chắn có chút tiền.
Bà Ngô há miệng muốn một vạn, cũng là có căn cứ.
Nhưng những người này đều nghĩ sai rồi, sau khi Đỗ gia biết nguyên chủ không phải là con gái của bọn họ, thái độ biến hóa phi thường lớn.
Thời điểm ra đi, chỉ cho cô ấy thu thập một chút quần áo, những thứ khác đều không cho cô ấy mang đi, chứ đừng nói là đơn độc cho cô ấy tiền.
Tiền tiêu vặt của nguyên chủ không ít, nhưng cô ấy tiêu cũng nhanh, cơ bản không có tiền tiết kiệm gì.
"Bà..." Nhan mẹ trừng lớn mắt: "Bà đây không phải là ăn cướp sao?!"
"Con gái cô đẩy tôi, sao tôi lại ăn cướp?" Bà Ngô rất không biết xấu hổ mà nói: "Mọi người đều trông thấy, là nó đẩy tôi, tôi là một bà già, bây giờ đau đến không đứng dậy nổi!"
Ngô Cường chỉ nhìn không nói chuyện, gã vốn chính là một tiểu lưu manh, chuyện không biết xấu hổ từng làm rất nhiều, cho nên bà Ngô có bộ dáng này, một chút cảm xúc gã cũng không có.
"Đòi tiền thì được." Sơ Tranh không cho mẹ Nhan nói chuyện: "Phải xem bà có bản lĩnh mà lấy không đã."
Ta đập chết ngươi!
【 Tiểu tỷ tỷ dân chủ giàu mạnh văn mình hài hòa... Làm người tốt, đừng cả ngày phát rồ như thế, chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết, mời dùng tiền giải quyết!! Khi không thể dùng tiền giải quyết, mời dùng gấp đôi tiền giải quyết!! 】
Không có chuyện gì là tiền không giải quyết được!
Sơ Tranh kéo cái ghế từ bên cạnh qua ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, tư thế bá khí lại đường hoàng: "Tôi cho bà 10 vạn, nhưng bà phải tiêu hết 10 vạn này trong vòng 20 phút, nếu bà có thể tiêu hết, thứ mua về được sẽ là của bà, mặt khác tôi cho bà thêm 10 vạn."
Lời này của Sơ Tranh rơi xuống, đám vỡ tổ trước tiên chính là đám người bên ngoài.
Người ở chỗ này, đại bộ phận đều nghèo khó, trong thẻ có một vạn tệ tiền tiết kiệm, đã được xem là giàu có.
Nhà ai có thể có 10 vạn tiền tiết kiệm?
Mà cô gái này mở miệng chính là 10 vạn, còn là phải tiêu hết... Sau đó lại cho 10 vạn? Vậy coi như là 20 vạn!
Ánh mắt mọi người nhìn Sơ Tranh trở nên không giống như cũ, nhà cha mẹ nuôi của cô có nhiều tiền...
-
Bà Ngô bị điều kiện này đập đến một hồi lâu sau mới phản ứng được.
Mụ ta ngờ vực nhìn Sơ Tranh vài lần, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Mày nói cái gì?"
"Năng lực phân tích kém như thế? Bà còn lừa bịp thế nào nữa?"
Bà Ngô lập tức sa sầm mặt: "Tiểu nha đầu nói chuyện quá khó nghe rồi đấy, ai lừa bịp!!"
Sơ Tranh không sợ chút nào: "Ai hỏi người đó lừa bịp."
"Mày..."
Bà Ngô trước kia mọi việc đều thuận lợi lại bị ăn thiệt thòi nhiều lần từ chỗ Sơ Tranh, lúc này đại khái là hận không thể tát cho Sơ Tranh mấy bạt tai để hả giận.
Giọng điệu Sơ Tranh nhẹ nhàng lãnh đạm: "Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?"
"20 phút tiêu hết 10 vạn, mày sẽ cho tao 10 vạn."
Sơ Tranh tùy ý gật đầu.
"Thật chứ?"
"Tất nhiên." Giọng nói thanh lãnh của Sơ Tranh chậm rãi truyền ra: "Nhưng mà, nếu mà không làm được, bà phải xin lỗi vì chuyện bà nói xấu tôi, về sau phải đi vòng qua tôi và cha mẹ tôi, nếu không..."
Sơ Tranh chỉ lạnh lùng nhìn bà Ngô, phía sau để mụ ta tự lý giải.
20 phút tiêu hết 10 vạn có gì khó?
Bà Ngô cảm thấy chuyện này rất dễ dàng, còn tính toán dưới đáy lòng, không chừng mình có thể lấy được 20 vạn.
"Mày cho tao xem tiền trước đã? Bằng không thì tao làm sao biết được có phải mày lừa gạt tao không!"
Sơ Tranh bảo bọn họ chờ, cô đi lấy 20 vạn về.
Chờ 20 vạn trải rộng ra trước mắt bọn họ, không chỉ có người trong phòng, bao gồm cả đám quần chúng vây xem bên ngoài đều nhìn đến trợn mắt há mồm.
Nhiều tiền như vậy, rất nhiều người cả một đời cũng chưa từng thấy qua.
Cha Nhan và mẹ Nhan đầy bụng kinh ngạc, Đỗ gia cho cô nhiều tiền như vậy sao?
Nhưng cứ lấy ra xài hết như vậy, có phải là quá lãng phí không.
"Bà chỉ có thời gian 20 phút, Ngô Cường không thể giúp bà, đồ vật mua được nhất định phải tương đương với giá trị thị trường, nhất định phải một tay giao tiền, một tay giao hàng, bà có thể lựa chọn không lấy đi, nhưng nhất định phải đưa hàng tới cùng một chỗ. Tiền không thể vứt bỏ, quyên tặng, phá hủy..."
Sơ Tranh không nhanh không chậm nói quy tắc.
Ngay từ đầu bà Ngô còn rất tự tin, nhưng đợi đến khi Sơ Tranh nói xong điều kiện, sắc mặt bà Ngô lập tức trở nên khó coi.
Nhưng mà ngẫm lại, tiêu tiền có gì khó khăn?
Thế là bà Ngô một lời đáp ứng.
"Ngô Cường không thể đi cùng, hắn ta ở lại chỗ này." Sơ Tranh chỉnh xong đồng hồ đếm ngược, ngay trước mặt bà Ngô, ấn nút đếm ngược: "Không có vấn đề gì nữa thì bắt đầu đi."
Tới đi!
Thể nghiệm sự sợ hãi của việc tiêu tiền một chút!
Bà Ngô nhìn cháu mình một chút, nghĩ đến 10 vạn, trong lòng một mảnh lửa nóng.
Mụ ta lập tức cầm lấy 10 vạn đã được chia xong, chân không đau eo không mỏi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi.
Người vây xem dồn dập đuổi theo.
Náo nhiệt như vậy mấy chục năm cũng không gặp được một lần, đương nhiên không thể bỏ qua.
"Con gái..." Mẹ Nhan lo lắng gọi Sơ Tranh.
Nhiều tiền như vậy.
Đời này bọn họ cũng chưa từng thấy qua...
Sơ Tranh ra hiệu bọn họ đừng lo lắng.
Sơ Tranh đi theo đám người xuống dưới, bà Ngô trước hết là đi vào một quầy bán quà vặt bình thường.
Bên ngoài có một đám người vây xem, ông chủ quầy bán quà vặt cũng giật mình, còn tưởng là tiểu lưu manh nào dẫn người đến gây sự.
"Bà Ngô... mọi người làm gì vậy?"
Bà Ngô không để ý tới ông ta, trực tiếp đi lấy đồ: "Mau tính tiền giúp tôi."
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào không tiến vào, người phía sau tự nhiên cũng không dám vượt qua cô đi vào.
Có người nhắc nhở bà Ngô mua loại đồ đắt tiền, Sơ Tranh nhìn người kia một chút: "Bà nhiều lời như thế làm gì?"
"..."
Rõ ràng là một cô gái, nhưng người kia lại cảm giác được áp bức, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Chờ Sơ Tranh dời ánh mắt, người kia giống như mới có thể thở một ngụm.
Ánh mắt của cô gái này sao mà dọa người vậy chứ?
-
Người như bà Ngô, sinh sống trong hoàn cảnh như vậy mấy chục năm, thật sự bảo mụ ta trong thời gian ngắn tiêu hết 10 vạn, mụ ta căn bản không nghĩ đến những thứ khác, đầy trong đầu đều là dầu muối tương dấm.
Khi tính tiền bà Ngô mới tiêu hết một chút tiền, mà thời gian đã qua năm phút.
Bà Ngô hỏi ông chủ thứ nào đáng tiền, thở hổn hển chuyển đồ tới, chất ở cửa ra vào, kết quả vẫn không tiêu hết bao nhiêu.
"Bà còn 10 phút."
Bà Ngô rõ ràng đang sốt ruột.
Con đường này không mở nhiều cửa tiệm, hơn nữa phần lớn đều là đồ dùng hàng ngày rất phổ biến, không có vật phẩm lớn đáng tiền gì.
Bà Ngô đổi sang một tiệm khác, tiệm này bán quần áo, quần áo dễ lấy, nhưng bà Ngô theo bản năng muốn chọn loại hữu dụng với mình, đợi mụ ta kịp phản ứng, lại qua hai phút.
Cửa hàng quần áo không lớn, lại bán một số sản phẩm chất lượng kém, tất cả hàng cộng lại cũng không cao hơn một vạn.