Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuyên Ảnh mở cửa ra, Lang Sa ôm một đống đồ, đang định gõ cửa, thấy Tuyên Ảnh ra, y lui lại một bước.
Tuyên Ảnh nhìn thấy y, lập tức cúi đầu đi vào căn phòng cách vách, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Lang Sa: "..."
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Lang Sa tỉ mỉ cân nhắc lại, mắt Tuyên Ảnh sao lại hơi đỏ nhỉ?
Hơn nữa cũng không giống như vừa khóc, mà càng giống như... Cái gì nhỉ... Hơn nửa ngày sau Lang Sa mới đào được một từ từ trong đầu ra... Động tình.
Lang Sa bị từ này làm giật mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, y phục trên người hắn cũng hơi loạn, tựa như là tùy ý mặc vào, có một ít còn chưa cài xong.
Lang Sa hơi phát run, người kia... Vậy căn bản không phải người mà!!
Hắn làm gì Sơ Tranh cô nương rồi?
Lang Sa lập tức đi tới gõ cửa: "Sơ Tranh cô nương, cô không sao chứ?!"
Sơ Tranh mở cửa, không hiểu thấu nhìn y: "Ta có thể có chuyện gì?"
Lang Sa trên dưới dò xét Sơ Tranh, y phục trên người cô chỉnh chỉnh tề tề, sắc mặt cũng bình tĩnh như thường, cũng không có chỗ nào dị thường: "Ồ... Cái kia... Không có việc gì là tốt rồi, ta tưởng là..."
"Tưởng là gì?"
"Không có gì." Lang Sa xấu hổ cười cười, sau đó ôm đồ tiến vào phòng bếp.
-
Tuyên Ảnh thu thập xong ra chế hương, Lang Sa ở bên cạnh cảnh giác hỗ trợ, đêm đã khuya, phía sau Lang Sa không giúp được, Tuyên Ảnh bảo y trở về.
"Ngươi rất sợ ta."
Tuyên Ảnh ở trong cả phòng đầy mùi thuốc, hỏi Lang Sa một câu như vậy.
Lang Sa run một cái, xém chút chém trúng mình.
Lang Sa xây dựng tâm lý cho mình xong, đánh bạo hỏi: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là gì?"
Tuyên Ảnh giọng điệu bình ổn: "Ta cũng không biết."
"Sao ngươi lại không biết?" Lang Sa nghi hoặc: "Chính ngươi là gì, ngươi cũng không biết sao?"
"Ngươi cảm thấy ta là gì?"
"..."
Lang Sa lắc đầu.
Y chính là nhìn không ra.
Không phải người không phải yêu cũng không phải Thần...
Lang Sa lại hỏi: "Ngươi đi theo Sơ Tranh cô nương... Là có ý đồ gì?"
"Là nàng có ý đồ gì với ta." Không biết Tuyên Ảnh nghĩ đến cái gì, lại cười: "Ngươi nghĩ sai rồi."
Lang Sa: "???"
Sơ Tranh cô nương có ý đồ gì với hắn?
Ánh mắt Lang Sa rơi vào mặt Tuyên Ảnh, gương mặt này xác thực rất đẹp, một nam nhân như hắn cũng cảm thấy rất đẹp...
Sơ Tranh cô nương không nông cạn như thế chứ?
Chuyện về sau không cần Lang Sa, rất nhanh cũng chỉ còn lại một mình Tuyên Ảnh, cái bóng hắt lên tường, có vẻ hơi trơ trọi.
"Tuyên Ảnh."
Tuyên Ảnh quay đầu lại, chẳng biết Sơ Tranh đã dựa ở cửa ra vào từ lúc nào, đang mắt không chớp nhìn hắn.
"Làm xong chưa?" Cô hỏi.
"Vẫn... Chưa."
Không biết sao Tuyên Ảnh lại nói chuyện có chút không lưu loát.
Trong đầu hắn hiện lên chuyện ngày hôm nay từng phát sinh trên giường êm, những hình ảnh kiều diễm lại mập mờ kia, làm cỗ thân thể giống như đã đóng băng nhiều năm của hắn, cũng có sức sống.
Sơ Tranh: "Không làm nữa, đi ngủ đi."
Tuyên Ảnh theo bản năng nói: "Ta không cần..."
Tiểu cô nương ở cửa mặt lạnh: "Ta cần!"
Nàng cần thì nàng đi ngủ đi!
Tìm hắn làm gì...
Lời này đương nhiên Tuyên Ảnh không dám nói.
Tuyên Ảnh nhìn chằm chằm cô, thương lượng với cô: "Vậy ta làm xong chỗ này đã, bằng không thì sẽ làm không công."
Dường như tiểu cô nương đang suy nghĩ, một hồi lâu sau mới gật đầu, theo khung cửa ngồi xuống, chững chạc đàng hoàng thúc giục: "Nhanh lên."
"..."
-
Hôm sau.
Trải qua một đêm lên men, hôm nay người đến tiệm thuốc càng nhiều hơn, mặc kệ chuyện này là do ai làm, hiện tại Sơ Tranh cũng đang cứu bọn họ.
Những người này mới sáng sớm đã đến bên ngoài tiệm thuốc trông coi.
Lang Sa mở cửa ra, vừa định thả cho bọn họ vào.
Sơ Tranh lại dùng một tay chặn cửa lại, ánh mắt quét qua đám người, đầu ngón tay trắng thuần điểm qua đám người: "Ngươi, ngươi... Còn có các ngươi, không được phép vào."
Vừa mới nói xong, người bị điểm trúng lập tức tức giận gào lên: "Dựa vào cái gì!"
"Dựa vào ngươi cảm thấy ta có âm mưu muốn hại ngươi, ngươi chết, ta phụ trách không nổi." Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
"..."
"Nếu như bọn họ vào, các ngươi cũng đừng mơ mà trị." Sơ Tranh trực tiếp quay đầu nói với bách tính còn lại: "Muốn trị thì chặn bọn họ lại."
Sơ Tranh vừa mới nói xong, mấy người kia lập tức bị chen đến bên mép.
Những người này đứng trước nhu cầu sống còn, làm gì còn có tâm tình quản ai sống ai chết.
Tựa như lúc trước nguyên chủ nói với bọn họ, Hà Thần sẽ không nguy hại đến bọn họ nữa, bọn họ vẫn vì sợ hãi, mà lựa chọn đưa nguyên chủ đi chìm sông.
Nguyên chủ khắc sâu kí ức với mấy người dẫn đầu lúc trước, cho nên khi bọn họ xuất hiện, Sơ Tranh cũng trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Người bên ngoài hùng hùng hổ hổ, nói đến cực kỳ khó nghe.
"Dựa vào cái gì bọn họ có thể trị, mà không trị cho chúng ta?"
"Để chúng ta vào!"
"Mẹ..."
Khi đám người này ồn ào, Sơ Tranh đi từ trong tiệm ra, ôm theo ghế, để xuống bên ngoài cửa tiệm, dùng tư thế đại lão ngồi xuống.
Đám người la hét ầm ĩ đột nhiên an tĩnh lại.
Sơ Tranh nhìn mấy người bị cự tuyệt ở ngoài cửa đang gây chuyện kia: "Ngươi đưa tiền? Ngươi là thân thích của ta? Dựa vào cái gì mà ta phải trị cho ngươi?"
"..."
Một người trong đó nói: "Vậy sao ngươi lại trị cho họ? Bọn họ cũng không đưa tiền mà."
Sơ Tranh không mặn không nhạt liếc gã một chút: "Ta vui lòng, ngươi quản được chắc?"
"..."
Bách tính không ai dám giúp bọn họ nói chuyện, dù sao ai cũng không muốn bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Mấy người gây chuyện kia càng mắng Sơ Tranh hăng say hơn, Sơ Tranh ngồi ở một bên, mặt không cảm xúc nghe bọn họ mắng.
Chờ bọn họ mắng đến miệng đắng lưỡi khô, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Nghe nói người có tính khí nóng nảy, cá chạch trong bụng sẽ càng sinh trưởng nhanh hơn, chẳng mấy chốc sẽ phá vỡ bụng của các ngươi..."
Giọng nói của Sơ Tranh vốn đã lạnh, lúc này rơi vào trong tai mấy người kia, liền lộ ra vẻ âm trầm.
Theo từng câu từng chữ của cô, bọn họ giống như có thể nhìn thấy hình ảnh bụng mình bị cá chạch phá vỡ...
Bọn họ không tự chủ được che bụng, dưới bàn tay, có thứ gì đó đang di động, trong nháy mắt rùng mình.
Bọn họ không muốn chết.
Nhưng trong Hàn Giang Thành, trừ chỗ cô ra, thì không ai có thể trị được.
Những đại phu khác căn bản cũng không biết... trong thân thể đại phu cũng có.
Một người trong đó tiến lên, sắc mặt không hung dữ như vừa rồi nữa: "Ta cho ngươi tiền, ngươi cho ta vào đi."
Sơ Tranh chống cằm, ánh mắt lãnh đạm: "Ta không thiếu tiền."
"..."
"Ngươi muốn thế nào?"
"Trước đó không phải mắng ta hăng say lắm sao?"
"..."
Đám người trầm mặc, bọn họ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, tâm tình khó chịu, tự nhiên muốn mắng.
Giằng co một hồi, rất nhanh có người nói xin lỗi.
Mặt mũi làm sao quan trọng bằng mạng sống.
Sơ Tranh làm gì dễ nói chuyện như vậy, nói vài câu xin lỗi chẳng chút chân thành là xong rồi?
Làm gì có chuyện tốt như vậy.
"Tránh ra, tránh ra..."
Ngay khi đám người này xin lỗi, có người chạy từ đằng sau đám người tới, phái đoàn phi thường lớn.
Ngu lão gia được người nâng lên, hạ nhân mở đường: "Tránh ra, tránh hết ra..."
Ngu lão gia được người nâng đến cửa tiệm, thân thế vốn đã hơi béo, lúc này vòng eo nhìn qua càng béo hơn.
Hơn nữa mắt trần có thể trông thấy, bên trong bụng kia có thứ gì đó.
Ngu lão gia xuống đất, đi mấy bước đến trước mặt Sơ Tranh: "Sơ Tranh, nể tình ta dưỡng dục ngươi nhiều năm như vậy, mau cứu ta."