Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong phòng ngủ.
"Thiên sư, ngài nhất định phải giúp con gái tôi lấy cái nghiệt chướng này ra, nó còn chưa gả cho ai mà."
Người phụ nữ chỉ thiếu quỳ xuống mà cầu xin lão thiên sư thôi.
"Diêu phu nhân, xin bà đừng kích động, cái thai quỷ này còn chưa thành hình, nên chuyện này không thành vấn đề gì cả." Lão thiên sư an ủi bà Diêu hai câu.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con gái của tôi thật đáng thương, tại sao nó phải gánh cái tội này." Diêu phu nhân gạt nước mắt, tràn đầy lòng tín nhiệm và cảm kích đối với lão thiên sư.
Lão thiên sư nhìn về phía Diêu Vi vẻ mặt hốt hoảng: "Diêu tiểu thư, cô thật sự không nghĩ ra những chuyện khác sao?"
Diêu Vi cố gắng suy nghĩ: "Tôi... thật sự không nghĩ ra."
Lão thiên sư trầm mặc một lát: "Vậy có thể là bạn trai của Diêu tiểu thư? Hoặc là bạn trai đã qua đời..."
Lúc Hạ Hàn và Sơ Tranh tiến vào, vừa vặn nghe thấy câu nói này.
Bây giờ lão thiên sư đã không nhìn thấy được Sơ Tranh nữa, lão chỉ thấy một mình Hạ Hàn, lão thiên sư khẽ nhíu mày, biểu đạt sự không thích của mình cực kỳ rõ ràng.
Diêu Vi vẫn còn nhớ.
Ở thời đại học, lúc còn là thiếu niên khinh cuồng, cô ta từng kết giao với không ít bạn trai.
Nhưng những người bạn trai này vẫn còn sống tốt.
Hơn nữa bọn họ đều chia tay trong hòa bình, không có bất cứ sự tranh chấp tình cảm gì.
Sau khi tốt nghiệp thì chỉ quen với một người bạn trai.
Nhưng bọn họ đã chia tay được hơn một năm, bây giờ đối phương cũng đã kết hôn sinh con, lúc trước còn từng gặp mặt nhau, cũng không có bất cứ tranh chấp tình cảm nào hết.
Từ đó về sau cô ta không gặp được người nào làm mình động tâm, nên vẫn luôn một mình.
Sơ Tranh nhàn rỗi bay quanh phòng vài vòng.
Ánh mắt rơi vào mấy tấm ảnh treo trong phòng.
Sơ Tranh bay về bên cạnh Hạ Hàn: "Hỏi cô ta xem ở giữa từng treo cái gì."
Chỗ đó đã trống không, nhưng có vết tích đã từng treo ảnh.
Hạ Hàn thấy lão thiên sư đã hỏi xong, nhỏ giọng đưa ra vấn đề của Sơ Tranh.
Lão thiên sư có chút bất mãn với hành vi của Hạ Hàn, nhưng Diêu Vi đã trả lời: "Là ảnh tốt nghiệp của tôi, nhưng đã lâu rồi không nhìn thấy."
Hạ Hàn bảo cô ta nghĩ lại xem, cụ thể không nhìn thấy từ bao giờ.
Diêu Vi cẩn thận nhớ lại một lần, đại khái chính là trước khi bên cạnh cô ta xuất hiện những chuyện cổ quái.
Nhưng đó chỉ là ảnh tốt nghiệp.
Bức ảnh đó bạn học của cô ta ai cũng có một tấm, lại không có chỗ đặc biệt gì, nên cô ta cũng không để ý.
"Trong ảnh tốt nghiệp có người đặc biệt nào không?" Lão thiên sư hỏi.
Hạ Hàn đem vấn đề nuốt về.
"Không có đâu... đều là bạn học của tôi thôi." Diêu Vi lắc đầu.
Lão thiên sư bảo mẹ của Diêu Vi, nghĩ cách đi hỏi thăm tình hình hiện tại của những bạn học trong tấm ảnh kia một chút.
Mẹ của Diêu Vi lập tức đi làm.
Lão thiên sư tỏ vẻ sẽ tạm thời ở lại chỗ này, cho đến khi giải quyết xong vấn đề của Diêu Vi.
Diêu Vi cũng không gấp gáp.
Cô ta có thể ở trong hoàn cảnh bị quỷ quấy rối nhiều tháng mà không sụp đổ, thậm chí còn có thể trang điểm cầu kì để tham gia các buổi tiệc rượu, thì có thể thấy được, Diêu Vi cũng không phải là một người mềm yếu.
Cô ta an bài chỗ ở chu toàn cho lão thiên sư, sau đó tiễn đám người dưới biệt thự kia đi, biệt thự lập tức an tĩnh lại, chỉ còn một đống hỗn độn.
"Hạ Hàn, ngươi ở lại."
Trong phòng, Hạ Hàn chuẩn bị rời đi thì bị lão thiên sư nghiêm nghị gọi lại.
Lão thiên sư không nhìn thấy Sơ Tranh trong phòng, nên cho là cô không ở đây.
Lão thiên sư trầm mặt: "Ngươi quen biết con nữ quỷ vừa rồi?"
Hạ Hàn trầm mặc vài giây, kiên cường nói: "Tôi đã bị đuổi ra khỏi Đào Không sơn, vấn đề này, tôi có thể lựa chọn không trả lời."
Bốp!
Lão thiên sư vỗ bàn một cái.
"Cánh của ngươi cứng cáp rồi đúng không? Hơn nữa ngươi còn dám trộm đồ!"
Sống lưng Hạ Hàn thẳng tắp: "Cái thẻ kia vốn là của tôi."
Quy củ của Đào Không sơn vốn là ai hoàn thành được nhiệm vụ, thì toàn bộ tiền đều thuộc về người đó.
Nếu như bản thân mình tình nguyện, thì có thể giao ra một phần, còn nếu không tình nguyện thì không ai có quyền nói gì cả.
Hai triệu đối với Đào Không sơn mà nói, thật ra không được xem là nhiều, bọn họ cũng không muốn chút tiền ấy của Hạ Hàn.
Chỉ là trên người Hạ Hàn có rất nhiều điểm đáng ngờ, và còn người tặng hắn nhiều đạo cụ như thế là ai?
Chuyện này Đào Không sơn nhất định phải điều tra rõ ràng.
Nếu tiền để trên người Hạ Hàn thì chắc chắn là không được, vì lỡ như còn chưa điều tra rõ thì hắn đã chạy mất.
Kết quả là chẳng những hắn chạy, mà còn trộm luôn cả thẻ.
Chuyện này làm Đào Không sơn náo loạn đến tận trời.
Cuối cùng quyết định trục xuất Hạ Hàn khỏi Đào Không sơn.
"Rốt cuộc ngươi đã làm những gì ở bên ngoài!"
Hạ Hàn gằn từng chữ nói: "Tôi đã không còn là đệ tử của Đào Không sơn nữa, ông cũng không có tư cách gì để hỏi chuyện tôi, tôi ra ngoài trước."
"Hạ Hàn!"
Hạ Hàn rời khỏi phòng, không thèm quay đầu lại, bỏ mặc âm thanh của lão thiên sư phía sau.
Hạ Hàn rất nhanh đi được một khoảng cách.
Đào Không sơn, nơi đó, hắn cũng không thích.
Người ở đó đều không thích hắn, bởi vì hắn không có thiên phú, lại luôn chọc đến quỷ quái, làm bọn họ vô duyên vô cớ phải đến bảo vệ hắn, gây thêm nhiều phiền phức.
Nhưng Hạ Hàn lại cảm kích Đào Không sơn.
Bởi vì có Đào Không sơn, nên hắn mới sống đến ngày hôm nay.
Đương nhiên Hạ Hàn cũng không cảm thấy hắn nợ bọn họ thứ gì, vì lúc bọn họ gọi hắn đến dẫn quỷ ra, hắn đều đồng ý.
Những con quỷ kia có lợi hại, có giảo hoạt, đủ mọi thể loại, nhiều lần hắn suýt chút nữa đã mất mạng.
Là chính hắn cố gắng sống sót, chống đỡ đến lúc bọn họ giải quyết những con quỷ kia.
Hạ Hàn thở ra hơi.
Sau này đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.
...
Hạ Hàn không định ở lại chỗ của Diêu Vi, nói với cô ta vài câu rồi rời khỏi biệt thự.
Diêu Vi bảo hắn sáng mai lại đến.
Sơ Tranh đã ấn đầu hắn làm hắn gật đầu, Hạ Hàn dù thế nào cũng phải tới.
"Tiểu mỹ nhân, sao cô lại bảo ta đồng ý?"
Lý do của Sơ Tranh cực kỳ hợp lý: "Ngươi nghèo."
Tiền Vương bát đản cho không thể trực tiếp đưa hắn được, ngay cả những phần thưởng cô thu được sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, nếu đưa cho hắn, nhất định hắn cũng không nhận.
Đàn ông luôn có thứ lòng tự trọng này.
Không chọc đến được.
"..."
Hạ Hàn bị đâm một dao vào tim, còn không thể phản bác cái lý do mình nghèo này được.
"Nhưng ta không biết làm thế nào để giúp cô ấy?"
"Có ta đây."
Dưới ánh đèn đường, chỉ có cái bóng lẻ loi trơ trọi của Hạ Hàn.
Giọng nói của cô gái thanh lãnh nhàn nhạt, toàn bộ thế giới, chỉ có một mình hắn có thể nghe thấy.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Trong lòng Hạ Hàn hơi chua chát, đột nhiên giơ tay ôm lấy cô, gác cằm trên bờ vai Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nhân, cô đối với ta thật tốt."
"Ừ, phải cảm ơn ta thật tốt đấy." Cảm ơn ta trong lòng đi!
"Cả thân và tâm của ta đều là của cô."
Trong đầu Sơ Tranh tưởng tượng ra cảnh tách Hạ Hàn và trái tim hắn ra, thế này cũng quá đẫm máu...
Sơ Tranh chân thành nói: "Ngươi như vậy là rất tốt rồi."
"Mẹ, mẹ ơi, anh trai này đang làm gì thế?" Trên đường, một cô bé được một người phụ nữ dắt tay đang tò mò nhìn Hạ Hàn.
Lúc này Hạ Hàn đang ôm Sơ Tranh, nhưng trong mắt của người bình thường, thì hắn đang dùng tư thế ôm người khác, ôm một đám không khí, nhìn đặc biệt thiểu năng.
"Suỵt, đi nhanh lên." Người phụ nữ giống như đang nhìn thấy tên bệnh thần kinh, cảnh giác kéo cô bé con nhanh chóng rời đi: "Sau này trông thấy những người như vậy phải đi đường vòng có biết không?"
"Tại sao ạ?" Cô bé con tò mò hỏi.
"Bọn họ có bệnh, sẽ làm con bị thương."
"A..." Cô bé con quay đầu nhìn Hạ Hàn, trên khuôn mặt thiên chân vô tà lộ ra chút mờ mịt và tò mò.
Hạ · bệnh tâm thần · Hàn: "..."
Hạ Hàn buông Sơ Tranh ra, hắn chà xát cánh tay, rồi nắm Sơ tay Tranh, kéo lên một nụ cười: "Về nhà thôi."
Sơ Tranh cúi đầu, có chút xuất thần nhìn cánh tay Hạ Hàn đang nắm tay mình.