Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Giáo sư Ngụy đưa Sơ Tranh và Tiểu Cửu đến khu ký túc xá: "Đây là ký túc xá của các em, đồ vật còn lại, sáng mai sẽ có người đưa tới cho các em, nếu như các em có chuyện gì, có thể trực tiếp tới tìm tôi."
Tiểu Cửu liên tục nói cám ơn.
Giáo sư Ngụy lại căn dặn bọn họ vài câu, lúc này mới rời khỏi.
Cửa phòng đóng lại, Sơ Tranh quan sát ký túc xá.
Hai phòng ngủ một phòng khách, có nhà vệ sinh, trong phòng khách bày biện hai cái máy.
"Đây là gì?" Mặt mũi Tiểu Cửu tràn đầy tò mò.
Sơ Tranh nói nôm na dễ hiểu: "Chơi game."
Tuy nói là chơi game, nhưng thứ đồ chơi này, kỳ thật cũng là rèn luyện học sinh.
Trường học này của bọn họ không phải trường quân sự, mỗi một hệ đều có.
Nếu như là học viện quân sự, thì cái này sẽ rất quan trọng, bởi vì về sau bọn họ phải ra chiến trường, mà cái này hoàn toàn là căn cứ vào chiến trường mà mô phỏng ra.
Tiểu Cửu thật sự cảm thấy hứng thú, hỏi Sơ Tranh dùng như thế nào, lập tức tiến vào.
Sơ Tranh chọn gian phòng, đóng cửa lại, điều động tinh ra võng, tìm kiếm tên Cảnh Lan.
# Quyết sách sai lầm của Cảnh Lan tạo thành tổn thất trọng đại, toà án quân sự chịu trách nhiệm thẩm tra #
# Tinh thần lực của Cảnh Lan hoàn toàn mất hết #
# Cảnh gia đá Cảnh Lan ra khỏi Cảnh gia #
# Cảnh Lan trở về chiến trường vô vọng không gượng dậy nổi #
# Cảnh Lan mua say #
Cảnh Lan từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, tinh thần lực cấp SS.
Trong đế quốc, tinh thần lực cấp SS có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cảnh Lan từ nhỏ đã được người ta xem trọng, giống như đã trông thấy hắn sau này đi đến đỉnh cao, trở thành truyền kỳ.
Nhưng mà ba năm trước, Cảnh Lan lên chiến trường, không để ý người bên cạnh thuyết phục, làm ra một quyết định sai lầm, dẫn đến cuộc chiến đấu kia, tử thương vô số.
Tinh thần lực của Cảnh Lan cũng bị hao tổn trong cuộc chiến kia, không cách nào chữa trị.
Mà Cảnh Lan là người đưa ra quyết sách, bị toà án quân sự thẩm vấn và phán quyết. Khuyết điểm trọng đại như thế, bị tước đoạt quân tịch, cũng không còn cách nào trở lại chiến trường nữa.
Sơ Tranh xem hết bình luận liên quan tới Cảnh Lan trên tinh võng, đại bộ phận đều mắng hắn cuồng vọng tự phụ, không nghe ý kiến của người khác, hại chết nhiều người như thế.
Sơ Tranh lần theo dấu vết trên tinh võng, tìm tới tài khoản công khai của Cảnh Lan trên tinh võng.
Nhưng cái tài khoản này đã ba năm rồi không đổi mới.
Một tin cuối cùng là hắn đăng trước khi toàn án quân sự thẩm vấn và phán quyết.
[ Cảnh Lan: Tôi không sai. ]
Ba chữ, quật cường và cuồng vọng đập vào mặt.
Thế là phía dưới tất cả đều là mắng hắn.
Đến bây giờ vẫn có người thỉnh thoảng tới mắng hai câu.
Cảnh Lan là một tội nhân như thế... học viện Đế Quốc cũng dám nhận à.
Sơ Tranh xem hết toàn bộ tin tức liên quan tới Cảnh Lan trên tinh võng một lần, tốt xấu, đáy lòng nắm chắc.
-
Bởi vì có nhiều thứ còn chưa làm xong, bọn họ cũng không cần đi học —— đương nhiên cũng không có gì hay mà học.
Sơ Tranh gửi Vân Văn tinh cho Ân nhị thiếu.
Thu được Vân Văn tinh, Ân nhị thiếu xém chút xốc tung phòng mình.
"Đây chính là giá trị một trăm triệu, một trăm triệu! Cô cứ thế đưa qua cho tôi, còn hoàn hảo không có chuyện gì, không trả tiền thì tôi biết để mặt mũi vào đâu!"
Sơ Tranh lười so đo với tên thiếu gia ăn chơi trác táng này, cúp máy, thông tin cũng kéo đen.
Thế là thiếu gia ăn chơi trác táng bên kia đang chuẩn bị chuyển khoản liền phát hiện, mình không có cách nào chuyển khoản, xem lại, mình đã bị kéo đen.
"..."
Thiếu gia ăn chơi trác táng có chút hoảng.
Cái này không phải là hàng giả chứ!
Cũng may cuối cùng giám định là thật.
Ân nhị thiếu nhận được 100 triệu từ người khác, cả ngày vui mừng nở hoa, gặp người liền nói, hắn nhất định là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Từ trên xuống dưới Ân gia cũng hoài nghi, ông tổ ăn chơi trác táng này bị điên rồi.
-
Mấy ngày nay Sơ Tranh vẫn luôn ở ký túc xá đọc sách bù lại tri thức liên quan tới tinh tế, Tiểu Cửu ngược lại là sờ mó khắp nơi quanh đây, còn mua không ít đồ ăn ngon trở về.
Đại bộ phần người ở tinh tế đều ăn thuốc dinh dưỡng, thuận tiện lại ăn no.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ rất đắt.
Ngẫu nhiên ăn một chút còn có thể tiếp nhận, chứ mỗi ngày đều ăn thì là một khoản chi tiêu không nhỏ, rất nhiều người đều không đảm đương nổi.
Rầm ——
Âm thanh ở hành lang kinh động đến Sơ Tranh.
Cô nhìn ra bên ngoài một chút, cúi đầu xuống tiếp tục xem sách.
Tận đến khi cô nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu, đuôi lông mày hơi nhíu lại, đứng dậy đi mở cửa.
Trên hành lang có không ít người, Tiểu Cửu bị vây vào giữa, đồ ăn tản ra mùi thơm rơi đấy đất.
"Các cậu đừng gây chuyện." Có giọng nói êm tai khuyên nhủ: "Lát nữa giáo viên lên, tất cả mọi người đều phải chịu phạt đấy."
"Uyển Uyển, không phải chúng tớ gây chuyện, là cô ta đụng người trước." Có người khinh miệt nói tiếp: "Bảo cô ta nói lời xin lỗi, cô ta còn không chịu."
Tiểu Cửu tức đến sắc mặt đỏ bừng: "Các cậu đừng có ác nhân cáo trạng trước, là các cậu cố ý đụng vào tôi!"
Có thể đi vào học viện Đế Quốc, đại bộ phận đều có gia cảnh khá giàu có.
Dù sao cũng phải thanh toán học phí cao của học viện Đế Quốc.
Bình thường Tiểu Cửu trông thấy những người này đều đi vòng qua, không nói chuyện với bọn họ, sợ gây phiền phức cho cô chủ.
Nhưng mà hôm nay, cô ấy vừa mới đi lên, mấy người này liền kết bầy đi tới, chắn hành lang đến sít sao.
Cô ấy đứng dán vào chân tường, muốn đợi bọn họ đi qua rồi đi.
Kết quả chính bọn họ đụng vào, còn muốn cô ấy nói xin lỗi.
Tiểu Cửu không muốn trêu chọc bọn họ, suy nghĩ nói lời xin lỗi, cũng sẽ không thiếu khối thịt, trước kia cô ấy ở bên ngoài, loại chuyện này cũng thường xuyên gặp phải, đối với cô ấy mà nói không có gì lớn lao.
Ai biết đám người này lại hất tung đồ ăn cô ấy mua.
Đây là mua cho Sơ Tranh, Tiểu Cửu lập tức bùng nổ.
Đám người này nói nói, bắt đầu xô đẩy Tiểu Cửu, mắt thấy sắp đánh nhau.
Sau lưng đột nhiên bị người kéo về phía sau một cái, Tiểu Cửu bị xách sang bên cạnh.
"Cô... cô chủ." Tiểu Cửu trông thấy Sơ Tranh, biểu cảm có chút ủy khuất, lại có chút sợ hãi.
"Làm sao, gây phiền phức?" Sơ Tranh nhìn về phía người đối diện, ánh mắt lướt qua đám người, rơi vào trên người Tạ Uyển Uyển ở sau cùng: "Tạ Uyển Uyển, đã lâu không gặp."
Tạ Uyển Uyển trông thấy Sơ Tranh, cả người đều đần độn.
Cô... cô tại sao lại ở chỗ này?
"Uyển Uyển cậu biết à?" Có người hỏi.
"Không... Không biết." Tạ Uyển Uyển không dám nhìn Sơ Tranh, sắc mặt có chút tái nhợt: "Thân thể tớ không thoải mái, về trước đây."
"Uyển Uyển?"
Tạ Uyển Uyển đi rất nhanh, mọi người có chút không rõ ràng lắm.
Tận đến khi Tạ Uyển Uyển trở lại ký túc xá, mới trùng điệp thở phào.
Tại sao cô lại ở chỗ này chứ?
Lúc ấy cô ta cướp đi thân phận chip của cô, chỉ là muốn tiếp tục sống, nhưng cô ta không nghĩ tới, cái thân phận chip này lại có cập bậc cao như vậy, lại là phát ra từ chủ tinh.
Mà gần đây cô ta sai người tra xét, thân phận chip này không giống, có ký hiệu đặc biệt, loại ký hiệu này, chỉ phát cho người của các đại gia tộc.
Tạ Uyển Uyển bị cái ngạc nhiên này nện đến chóng mặt, đang chuẩn bị bắt đầu tra xem là nhà ai phát, nói không chừng cô ta có thể dựa vào thân phận chip này, vượt qua thời gian tốt hơn.
Thật sự không nghĩ đến...
Cô ta còn chưa tra được, thì chủ nhân chân chính của thân phận chip này đã xuất hiện.
Trong lòng bàn tay Tạ Uyển Uyển tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Sợ hãi, chột dạ, không cam lòng, oán hận...
Vì sao cô còn xuất hiện.
Vì sao...
-
Một bên khác.
Trên hành lang, mấy người động thủ với Tiểu Cửu lúc này đều nằm dưới đất.
Người vây xem thì đứng xa xa, sợ dẫn lửa lên người mình.
Mà kẻ đầu têu mặt không cảm xúc đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống mấy người nằm rên rỉ dưới đất, quay đầu hỏi Tiểu Cửu: "Ai ném rơi đồ?"
Tiểu Cửu dán tường, nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào một người: "Cô ta..."
Sơ Tranh đi đến trước mặt người kia.