Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥"Tinh thần lực?"
"Đúng thế, nếu cô có tinh thần lực, đừng nói chủ tinh, hành chính tinh cô cũng có thể đi." Giả tiểu tử nháy mắt ra hiệu với Sơ Tranh: "Đáng tiếc, tinh thần lực không phải ai cũng có, người có tinh thần lực ngàn dặm mới tìm được một người."
Sơ Tranh đại khái có thể hiểu rõ tinh thần lực là cái gì.
Người có tinh thần lực, ở thế giới này phá lệ được tôn trọng, địa vị so với bất kỳ một người bình thường nào khác đều tôn quý hơn nhiều.
Bởi vì chỉ có người có tinh thần lực, mới có thể điều khiển cơ giáp.
Mà cơ giáp là thứ không thể thiếu trong chiến tranh, lực sát thương cực lớn.
Đương nhiên tinh thần lực tất nhiên không chỉ có một tác dụng này.
Tóm lại có được tinh thần lực, cho dù trước khi bạn lăn lộn trong bùn, cũng có thể nhất phi trùng thiên, trở thành người trên người.
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta đập tiền! 】 Vương Giả mở miệng trước, như thường ngày tẩy não Sơ Tranh về chỗ tốt của phá sản.
Sơ Tranh: "..."
Có chuyện của mi à, câm miệng!
【...】
Vương Giả ủy khuất ba ba ôm cái đuôi nhỏ offline.
Sơ Tranh không mặn không nhạt liếc giả tiểu tử kia một chút: "Cô tên gì?"
"Cô gọi tôi là Tiểu Cửu là được rồi."
Sơ Tranh gật đầu, không nói tiếp.
-
Phi thuyền dừng lại ở một tinh cầu nhị tinh.
Sơ Tranh theo dòng người đi ra khỏi phi thuyền, không khí có chút không sạch sẽ, không dễ ngửi lắm.
Còn rất nóng.
Nơi này hẳn chỉ là một điểm đỗ phi pháp, phi thuyền thả người xuống xong, lập tức đi ngay.
Người vừa đến nơi này, đại đa số đều rất mê man, không biết mình chạy ra được rồi sẽ đi đâu.
"Cô định đi đâu?" Tiểu Cửu chủ động đuổi theo Sơ Tranh: "Tôi rất quen thuộc với nơi này, bằng không thì tôi dẫn đường cho cô?"
"Cô muốn cái gì?"
Tiểu Cửu cười đùa cợt nhả: "Sao cô lại nghĩ về tôi như thế? Không thể là tôi thấy cô đáng thương, muốn phát huy một chút tinh thần đoàn kết hữu ái sao?"
Sơ Tranh buông lông mi, không nặng không nhẹ lặp lại: "Cô muốn cái gì?"
Thần sắc cô rất lạnh.
Hơi không kiên nhẫn.
"Thuê tôi một ngày 100 tinh tế tệ, thế nào?" Tiểu Cửu quan sát thần sắc của Sơ Tranh, lại thử giảm giảm: "80, tôi biết rất nhiều thứ, tinh cầu kế bên này, tôi đều quen thuộc."
"Cô nhìn từ đâu ra là tôi có tiền?" Sơ Tranh liếc nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu dò xét Sơ Tranh một phen, nói thật, hiện tại cô mặc, không khác gì so với người ở gần đây.
Nhưng khí chất của cô rất không giống.
Có thể khiến người ta vừa liếc mắt liền nhìn thấy trong đám người.
Tiểu Cửu gãi gãi đầu: "Vậy 50?"
Tiểu Cửu thấy Sơ Tranh không tiếp lời, khẽ cắn môi, chuẩn bị hạ phấp thêm một chút nữa.
Ai biết nữ sinh kia đột nhiên phun ra một câu: "Tôi có tiền."
Tiểu Cửu: "??"
Vậy vừa rồi cô hỏi tôi một câu như vậy là vì cái gì?!
-
Sơ Tranh lấy giá một ngày 100, thuê Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu từ nhỏ đã chạy loạn trong những tinh cầu ở biên giới này, lần này là cô không may, gặp phải hải tặc tập kích, bằng không thì cô cũng sẽ không phải dùng giá cao như thế để mua một tấm vé.
Đương nhiên Tiểu Cửu nói, người mua vé có kèm theo thân phận chip, chỉ là cao hơn một chút so với vé phi thuyền bình thường thôi, sẽ không là loại giá trên trời kia của Sơ Tranh.
Từ chỗ Tiểu Cửu biết được, cô muốn đi chủ tinh, đầu tiên phải thăng cấp thân phận chip đã.
"Cái này của cô nếu muốn thăng cấp thì phải có chút cao, ăn một miếng không mập được, trước tiên có thể lên tam tinh trước, đến tam tinh rồi suy nghĩ những biện pháp khác." Tiểu Cửu nghĩ kế cho Sơ Tranh.
"Không có thuyền đen?"
Tiểu Cửu lập tức hiểu rõ cô đang nói gì: "Nhập cư trái phép? Nhập cư trái phép thì làm được gì, đến chủ tinh, không có thân phận chip, nửa bước cũng khó đi, vẫn là hộ khẩu đen như cũ, không có lợi ích gì."
Tất nhiên cũng có người từng lén nhập cư trái phép.
Cũng giống như cái phi thuyền đưa bọn họ đến đây vậy.
Đây là một ngành nghề mắt xích kéo dài hoàn chỉnh.
Nhưng thân phận chip ở chủ tinh cực kỳ quan trọng.
"Có thể đi là được." Chuyện thân phận chip, đến chủ tinh rồi nghĩ biện pháp. Sơ Tranh chỉ huy Tiểu Cửu: "Cô đi nghe ngóng một chút xem."
Tiểu Cửu mở miệng: "Vậy được rồi."
Loại tinh cầu này, kiến trúc cũng không tính là cao, còn lộ ra một cỗ cảm giác cũ nát.
Giống như kiến trúc bị vứt bỏ sau thế chiến của thời khoa huyễn.
Rất nhiều người máy đều bị gỉ, không ít kiến trúc còn lộ ra cốt thép, cũng không thấy người tu bổ.
Mặt đất cũng không sạch sẽ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy rác rưởi.
Người máy vệ sinh cùm cụp cùm cụp đi tới, đang thanh lý đường phố.
Ngẫu nhiên có mấy người hình thù kì quái đi ngang qua...
Người nơi này cũng toàn là những khuôn mặt chết lặng.
Ngột ngạt.
Im ắng kiềm chế.
Sơ Tranh thở ra một hơi, đi lòng vòng ở gần đó, sau đó dựa theo ước định khi trước đến nơi đã hẹn chờ Tiểu Cửu.
Ta rõ ràng có thể tìm một chỗ ở lại, tại sao phải đứng giữa đường chờ người chứ?
Được rồi, coi như xem phong cảnh khí hậu đi.
Sơ Tranh đứng ở bên lề đường, thần sắc lãnh đạm nhìn.
Một thân khí thế lạnh lẽo cứng rắn kia của cô, người xung quanh còn tưởng rằng cô đến gây chuyện, dồn dập đi vòng qua cô.
Ở nơi như thế này, có thể có một trị an cũng đã không tệ rồi.
Về phần không dùng được, bị người đuổi chạy —— đây không phải là quá bình thường sao.
Cho nên phần lớn người, cũng sẽ không gây chuyện.
Nhưng cũng có một số người không giống...
Tỉ như nam sinh đứng trước mặt Sơ Tranh bây giờ.
Mặc một cái áo jacket bằng da, tóc đủ mọi màu sắc, đeo bông tai kỳ quái, nhìn là biết loại cách ăn mặc phi trào lưu.
Sự thật chứng minh, cho dù là đến thời đại Tinh Tế, phi trào lưu vẫn là một tấm gương không bị mai một.
"Tôi thấy cô đứng ở chỗ này nửa ngày, làm sao, không tìm thấy nhà?" Nam sinh cà lơ phất phơ nhìn Sơ Tranh, đáy mắt lóe lên ánh sáng không có hảo ý: "Nếu không, đi cùng các anh đi, các anh dẫn em về nhà?"
Đứng phía sau nam sinh là hai tiểu đệ với cách ăn mặc tương tự như nhau.
"Anh có nhà?"
Đối phương sững sờ, đại khái không nghĩ tới đối tượng đùa giỡn hôm nay, chẳng những không lộ ra thần sắc kinh hoảng như tiểu bạch thỏ, ngược lại bình tĩnh hỏi một câu như thế.
Vấn đề này còn có chút... Kỳ quái.
Dựa theo mạch não của người bình thường, dù thế nào cũng nên hỏi, anh là ai chứ?
Bọn họ nhìn là biết không phải người tốt mà!
Nam sinh rất nhanh hoàn hồn: "Có, tại sao không có. Thế nào, có muốn cùng anh về nhà không?"
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người hắn ta, mang theo một chút ý lạnh.
Nhưng lúc này nam sinh không chú ý tới.
"Đi." Đại lão rất là bá khí mở miệng.
Hôm nay ta đưa ngươi về nhà nhìn xem!
Chó chết!
Đùa giỡn đến trên đầu ta à!
Nam sinh và hai tiểu đệ đằng sau liếc nhau: "Đi đi đi, bên này, em gái ở đâu đấy? Anh thấy khá lạ mặt, từ nơi khác tới à? Em yên tâm, vùng này đều là địa bàn của anh, về sau anh trai bảo vệ em."
"..."
Ôi còn rất lợi hại.
Sơ Tranh vô thanh vô tức đi theo đám bọn họ, kiến trúc bốn phía càng ngày càng dày đặc, nhưng người đi lại không nhiều.
Nam sinh lắm lời, không ngừng nói mãi.
Sơ Tranh quan sát bốn phía, thấy không có người nào, cô ngừng lại.
"Ở ngay phía trước, sao không đi nữa?" Nam sinh hỏi cô.
"Nơi này không tệ." Sơ Tranh không lạnh không nhạt đáp một câu.
Nam sinh nhíu mày, cùng các tiểu đệ trao đổi ánh mắt: "Ôi, không nhìn ra, cô gái này còn rất phóng túng, được, nơi này dù sao cũng không có gì, chúng ta ở đây."
Sơ Tranh bóp cổ tay.
Đánh nhau! Ta chưa từng thua!
Rầm ——
Sơ Tranh vừa chuyển người, trước mặt chính là một tiếng vang ầm ầm, một thứ không biết là bằng sứ hay bằng gì, vỡ nát trước mặt cô.
Ngay sau đó là một tiếng mắng mỏ trung khí mười phần——
"Mấy đứa tụi bay, làm gì!"