Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh bị đẩy vào biệt thự.
Khí tức lạnh như băng đập vào mặt.
"Tống tiểu thư." Người giúp việc kinh hồn táng đảm chờ ở cửa trước, thấy Sơ Tranh trở về, lập tức tiến lên, ánh mắt bối rối, sợ hãi viết rõ lên mặt.
Chú Bạch buông cánh tay đang đẩy xe lăn của Sơ Tranh ra, ngữ khí ôn hòa: "Cô bị sa thải."
Sắc mặt người giúp việc trắng bệch: "Không... chú Bạch, tôi biết sai rồi, là tôi không trông coi Tống tiểu thư cẩn thận, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa."
"Mang cô ta đi." Chú Bạch phân phó vệ sĩ đằng sau.
Sơ Tranh chống cằm nhìn, giữa hai đầu lông mày tràn đầy lãnh đạm, giống như đang xem một màn kịch, mà cô thì đặt mình ở bên ngoài màn kịch đó.
Ánh mắt chú Bạch không nhịn được rơi trên người cô.
Thật sự không giống nhau.
"Tống tiểu thư... Tống tiểu thư ngài giúp tôi cầu tình đi, tôi thật sự biết sai rồi. Tống tiểu thư, cầu xin ngài..." Người giúp việc thấy cầu xin chú Bạch vô dụng, chuyển mục tiêu sang Sơ Tranh.
Sơ Tranh quét mắt nhìn người giúp việc một chút, cánh môi khẽ mở, lạnh lùng vô tình: "Cô cầu tôi cũng vô dụng."
Hiện tại ta vẫn đang là một con chim hoàng yến đây này.
Làm gì có năng lực cứu người khác chứ.
Chú Bạch phất tay, vệ sĩ lập tức lôi người giúp việc đi.
Biệt thự an tĩnh lại, chú Bạch đẩy Sơ Tranh lên lầu: "Tống tiểu thư, ngài nghỉ ngơi thật tốt, người giúp việc mới rất nhanh sẽ đến."
Sơ Tranh đứng dậy từ trên xe lăn, đi vào gian phòng, cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt chú Bạch chậm rãi thu lại.
-
Sơ Tranh ở trong biệt thự một tuần, đừng nói thẻ người tốt, ngay cả con muỗi họ Dư cô cũng không nhìn thấy.
Chỗ tốt duy nhất chính là... Vương bát đản không phát nhiệm vụ.
Sơ Tranh cảm thấy ở chỗ này cũng không tệ.
Có người hầu hạ, ăn uống ngủ nghỉ đều không cần lo, còn không phải phá sản.
Nói mới nhớ, nguyên chủ bị giam ở đây, đối phương cũng không làm gì cô ấy, chỉ hạn chế cô ấy rời đi mà thôi.
Chú Bạch nhìn người trong hoa viên, lông mày khẽ nhíu, tự mình nhận lấy cái khay trong tay người giúp việc mới tới phía sau, đi qua phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh nằm trên ghế mây, chậm rãi lắc.
"Tống tiểu thư, đã đến giờ uống trà chiều."
"Đặt ở chỗ đó đi." Sơ Tranh tùy ý giơ tay ra, bàn tay hơi thô ráp, nhưng khớp xương ngón tay thon dài xinh đẹp.
Chú Bạch đặt đồ xuống bên cạnh, hai tay giao nhau thả trước người, đứng ở bên cạnh quan sát Sơ Tranh.
Mấy ngày nay, chú Bạch đã xác định người này thay đổi.
Lúc đầu là ánh mắt và biểu lộ biến hóa.
Nhưng bây giờ cô gái này, khí tràng quanh thân cũng thay đổi, làm gì cũng đều ung dung không vội, mang theo một cỗ ưu nhã tự phụ, ngược lại có mấy phần dáng vẻ của thiên kim tiểu thư, không giống trước đó...
Chú Bạch cứ đứng mãi ở bên cạnh, Sơ Tranh đành phải ngồi dậy khỏi ghế mây, chuyển đến bên kia, bắt đầu ăn điểm tâm uống trà chiều.
Cô không uống người quản gia này sẽ không đi.
Giống như cô không ăn cơm, người giúp việc cũng sẽ không đi vậy.
Đại khái là... văn hóa của biệt thự?
Nể tình không cần phải phá sản, ta miễn cưỡng nhịn các ngươi một chút.
Sơ Tranh ăn một nửa, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, toàn thân bắt đầu ngứa.
"Tống tiểu thư?"
Sơ Tranh nhìn điểm tâm mình ăn một chút, bên trong có thể mơ hồ trông thấy quả hạch nho nhỏ.
Nguyên chủ dị ứng với quả hạch.
Dường như quản gia nhìn ra cái gì đó, tiến lên kiểm tra điểm tâm, cực nhanh gọi tới người, đưa Sơ Tranh đến bệnh viện.
Sơ Tranh không ăn bao nhiêu, không tính là nghiêm trọng.
Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới, cô lại vào bệnh viện lần thứ hai.
"Tống tiểu thư, là tôi sơ sẩy, không kịp nói cho người giúp việc biết thứ ngài không ăn được." Chú Bạch tiến đến xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Sơ Tranh dựa vào đầu giường, giọng điệu lạnh mà sâu kín: "Chú là muốn thử xem, có phải tôi bị đánh tráo không đúng không."
Có lẽ nguyên chủ không hiểu rõ người quản gia này, nhưng Sơ Tranh có thể nhìn ra, người này từng trải qua huấn luyện đặc thù.
Cô có biến hóa lớn như vậy, ông ta không nghi ngờ mới có quỷ.
Trong lòng chú Bạch hơi nhảy dựng một cái.
Sơ Tranh tiếp tục mở miệng: "Chú không cần thử, không bị đánh tráo, yên tâm." Chẳng qua là đổi linh hồn.
Nói đến mức này, chú Bạch đành phải theo đó mà nói tiếp: "Vậy có thể xin hỏi Tống tiểu thư, vì sao lại có biến hóa lớn như vậy không?"
"Chết một lần, không thể có chút biến hóa?" Sơ Tranh qua loa một câu.
Bạch thúc: "..."
Cô đây cũng không phải chỉ là một chút thôi đâu.
Nếu như không phải vẫn là gương mặt này, thì hoàn toàn chính là biến thành người khác!
Chú Bạch rời khỏi phòng bệnh.
Nếu thật sự bị đánh tráo, thì hẳn sẽ không phách lối như vậy, sợ người khác không nghi ngờ à?
Nhưng cũng không bài trừ khả năng... đi theo con đường ngược lại.
Ông nghĩ như vậy, liền báo cáo hết toàn bộ đầu đuôi qua cho tiên sinh nhà mình.
-
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trở thành hội viên cấp kim cương của hội sở "Kim Sắc Dương Quang", thời hạn ba ngày. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh xém chút bị nho làm nghẹn.
Cái tư thế phát nhiệm vụ này của Vương bát đản không đúng lắm nha?
Rút gọn sao?
Hội sở Kim Sắc Dương Quang?
Chưa từng nghe qua!
Nhưng mà...
Ta đi đánh cho người phụ trách hội sở một trận, chẳng phải có thể trở thành hội viên sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, xin chú ý, nhất định phải lấy hình thức phá sản để hoàn thành nha, nếu không sẽ kéo ngược lại nha. 】
Vừa rồi mi không nói!!
【 Tiểu tỷ tỷ bây giờ ta nói nè. 】
"..."
Ầm!
Sơ Tranh táo bạo đạp bàn một cước.
-
Trong biệt thự không có bất kỳ thiết bị điện tử gì có thể lên mạng được, thứ duy nhất có thể dùng chính là TV.
Đáng tiếc chỉ có thể tiếp thu tín hiệu của đài truyền hình.
Sơ Tranh dạo bước ra khỏi phòng, người giúp việc đang bưng đồ đến cho cô, Sơ Tranh đi theo người giúp việc trở về phòng.
"Tống... Tống tiểu thư, có chuyện gì không?"
Vị Tống tiểu thư này trước đó không nói một lời, mình nói cái gì, cô đều giống như không nghe thấy, mặt lạnh, có chút doạ người.
Hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Sơ Tranh đóng cửa phòng lại: "Cô có điện thoại không?"
Người giúp việc liếc nhìn cửa phòng bị đóng lại một chút, gật gật đầu: "Có, có."
"Cho tôi mượn dùng."
"Không... Không được." Người giúp việc bỗng nhiên lắc đầu, quả quyết cự tuyệt cô: "Chú Bạch nói, không thể cho Tống tiểu thư sử dụng điện thoại, Tống tiểu thư, ngài đừng làm khó tôi..."
Trong đôi mắt người giúp việc mang theo khẩn cầu.
Ở đây, quản gia chính là thánh chỉ.
Công việc này không tính là vất vả, tiền lương cũng cao.
Cô ấy không muốn mất đi công việc này.
Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền, để lên bàn, đầu ngón tay điểm lên phía trên một cái, giọng điệu thản nhiên: "Cho tôi mượn dùng một chút, yên tâm, tôi không làm gì cả, chỉ tìm chút tin tức."
Người giúp việc lắc đầu.
Thái độ kiên quyết.
Sơ Tranh lại lấy thêm một xấp tiền.
Người giúp việc có chút dao động...
Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu: "Tống tiểu thư, ngài đừng ép tôi, thật sự không được, bị chú Bạch biết, tôi không có cách nào bàn giao được, ngài đừng làm khó tôi."
Người giúp việc nhìn hai chồng tiền kia một chút, dứt khoát quay người rời đi.
Sơ Tranh đi qua hai bước, chặn cửa phòng.
"Tống tiểu thư..."
Người giúp việc sắp khóc đến nơi rồi.
Sơ Tranh nhét một xấp tiền vào trong tay người giúp việc: "Cô không nói tôi không nói, ai biết?"
Thời gian này chú Bạch đều không ở trong biệt thự, cô đã bảo Vương bát đản kiểm tra, gian phòng không có giám sát, cho nên chỉ cần người giúp việc giữ bí mật, thì sẽ không ai biết được cả.
Dù sao bên trong biệt thự này, vào thời gian này chỉ có một mình người giúp việc.
Vệ sĩ đều ở bên ngoài trông coi, căn bản sẽ không tiến vào.
"Tống... Tống tiểu thư..."
"Đây đều là của cô." Sơ Tranh rất là hào khí: "Không đủ tôi còn có thể cho thêm."
Người giúp việc: "..."
Tống tiểu thư lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?