Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Các ngươi xong chưa?"
Sơ Tranh nhìn nhóm lớn thú ngăn chặn mình trước mặt, lãnh ý giữa hai đầu lông mày giống như ngưng kết hàn sương, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ba thước.
Thú bên kia hơi chần chờ, không nhìn thấy Đồ Yếm, đại khái là cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị cùng tiến lên.
"Chờ một chút!"
Sơ Tranh giơ tay.
Có lẽ là khí thế trên người Sơ Tranh quá cường thế, đám thú này không khỏi dừng lại.
Chúng thú: "..."
Tại sao chúng ta phải dừng lại?
Nàng quát có khí thế như thế, không khống chế nổi móng móng của mình.
Bọn thú này cho là Sơ Tranh muốn nói gì đó, ai biết cô lại lấy Long tinh ra.
"Đánh nhau chắc chắn các ngươi thua, nhưng nếu các ngươi đứng về phe ta, thì không chỉ không chết, mà còn có Long tinh cầm, suy nghĩ đi?"
"!!"
Chúng thú cảm thấy bị vũ nhục.
Phi!
Bọn họ là loại thú kia sao?!
Không phải!
Bọn họ có thú cách!!
"Ngươi nói thật chứ?" Có thú chần chờ hỏi: "Thật sự sẽ cho ta Long tinh?"
Gần đây truyền đi rất nhốn nháo, nhưng không ai làm gì được cô, cuối cùng còn mất mạng.
Hiện tại có Long tinh cầm... so với mất mạng vẫn tốt hơn đúng không?
Long tinh đó!
Chỉ cần đứng về phe cô, liền có thể lấy được, nguy hiểm này quá nhỏ.
"Đương nhiên." Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta chính là không bao giờ thiếu Long tinh.
Vương bát đản chắc chắn là cướp của Long tộc, hiện tại chỉ dùng Long tinh.
Thú bên cạnh lập tức quát lớn, ổn định lòng quân: "Đừng nghe nàng nói mò, nàng lừa ngươi đấy! Làm gì có nhiều Long tinh như thế, tưởng Long tinh là tảng đá trên núi à?!"
"Ngươi làm gì! Trở về!"
"Trở về cho lão tử!"
Có hai con thú đi ra ngoài trước, Sơ Tranh phát Long tinh cho bọn họ.
Lấy được Long tinh, thú còn lại lập tức hơi dao động, sau đó càng ngày càng nhiều thú qua.
Thú còn lại: "..."
Có Long tinh không tầm thường nha!
Sơ Tranh lui về phía sau mấy bước: "Lên đi."
Thế là vốn là một trận chiến đấu vây quét Sơ Tranh, lại biến thành hai bên đánh hội đồng.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm xem kịch.
Đồ Yếm trở về, hội đồng đã đánh xong.
Một đám thú mặt mũi sưng vù ngồi xổm dưới đất, một đám khác đứng trước mặt Sơ Tranh, rõ ràng đang lấy lòng cô.
Hình tượng thập phần ma tính.
Đồ Yếm đưa mấy quả cây tới trước mặt Sơ Tranh: "Lại đến gây phiền phức à?"
"Giải quyết rồi." Sơ Tranh nói: "Sao ngươi đi lâu thế?"
"... Gặp phải mấy con thú." Trong đôi mắt Đồ Yếm đè ép âm trầm, hắn nhìn về phía mấy con thú ngồi xổm bên kia: "Ta đi giết bọn chúng."
"Chém chém giết giết không tốt." Sơ Tranh yên lặng trang bị cho mình một cây kim chống sét, sau đó lại vẻ mặt đứng đắn: "Về sau không được động thủ."
Thẻ người tốt sao có thể chém chém giết giết chứ!
Thẻ người tốt chính là để sủng!
"Bọn họ..."
"Đồ Yếm, nghe ta không?"
"..." Cánh môi Đồ Yếm khẽ mở, ánh mắt dịch khỏi Sơ Tranh, không lên tiếng.
"Về sau loại chuyện này ta sẽ giải quyết." Sơ Tranh xoay mặt hắn lại: "Ta mặc kệ trước kia ngươi thế nào, về sau ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là được rồi, hiểu chưa?"
Cánh môi Đồ Yếm hé mở, nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu Phượng Hoàng, ta là gì của nàng."
Sơ Tranh hơi suy tư: "Bạn lữ."
Thân thể Đồ Yếm chấn động.
Huyết dịch trong thân thể dường như ngưng kết vào thời điểm này, một giây sau lại sôi trào lên, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Thanh âm của hắn hơi run rẩy: "Ta là hung thú..."
Thần thú và Hung thú thế bất lưỡng lập.
Chưa từng có chuyện Thần thú và Hung thú trở thành bạn lữ của nhau.
"Chàng là gì có quan hệ gì với ta." Sơ Tranh ấn lấy bả vai hắn, tới gần hắn, trong mắt phượng trong suốt, chỉ có cái bóng của hắn: "Người ta muốn chính là chàng."
Đầu óc Đồ Yếm hơi loạn.
Không biết nên làm sao đáp lại Sơ Tranh.
Hắn không có cách nào phân biệt được, những cảm xúc sôi trào mãnh liệt này đến từ đâu.
Hắn chỉ biết, mình không có cách nào cự tuyệt nàng.
Càng không có cách nào... Mất đi nàng.
Đó là một loại quen thuộc và sứ mệnh phảng phất như đến từ sâu trong linh hồn.
Đồ Yếm chậm rãi nắm chặt tay Sơ Tranh: "Tiểu Phượng Hoàng nàng nghĩ kĩ chưa? Đi cùng với ta, thứ chúng ta đối mặt chính là toàn bộ Hồng Hoang lên án."
"Tình huống hiện tại tốt hơn ở chỗ nào?" Sơ Tranh không quan tâm nói.
"..." Đột nhiên có chút không phản bác được.
-
Mỗi lần Sơ Tranh gặp phải kẻ gây chuyện, chính là phát Long tinh, ở ngay tại hiện trường chiêu mộ thú thay mình đánh nhau.
Cái thao tác lẳng lơ này, nhóm thú vẫn luôn đơn thuần không làm bộ của Hồng Hoang, làm sao có thể tưởng tượng.
Rõ ràng là trước khi xuất phát, đã nói xong tuyệt đối không để lay động, kết quả đến hiện trường liền gục ngã.
Một giây trước vẫn là huynh đệ, một giây sau chính là kẻ thù.
Thanh danh của Sơ Tranh càng không tốt hơn.
Nhưng thú gây chuyện, dần dần ít đi rất nhiều.
Dù sao đi qua cũng là phe mình đánh phe mình.
Trong chợ phiên, chuyện được thảo luận náo nhiệt nhất chính là về Sơ Tranh và Đồ Yếm.
Lúc này một nam nhân toàn thân bẩn thỉu, khập khễnh đi trong chợ phiên.
"Con Phượng Hoàng kia cũng quá lợi hại rồi."
"Không biết đánh nhau với những đại gia hỏa đó thì ai thắng."
"Ai thắng còn phải nói à... Từ sau khi nàng hóa hình, thực lực tăng vọt..."
"Ăn nàng thật sự trường sinh bất lão?"
Nam nhân nhìn chằm chằm vào những người nói chuyện kia.
Phượng Hoàng...
Đáy mắt nam nhân tràn đầy oán độc và hận ý.
Người này không phải ai khác, chính là Nguyên Ninh.
Ly Tranh ném y lên trên núi với những con thú kia, y vất vả lắm mới thoát ra được.
Y nghe nói có người ở đây từng gặp Yêu Nhiêu, lúc này mới đi tới tìm.
Nhưng mà, đó căn bản không phải là Yêu Nhiêu, chỉ mặc y phục giống Yêu Nhiêu mà thôi.
Nguyên Ninh nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng mới biết được, Yêu Nhiêu bị tộc trưởng tộc Đằng Xà mang đi.
"Nguyên Ninh ca?"
Nguyên Ninh ngẩng đầu nhìn lại.
"Đinh Thảo." Thanh âm y khàn khàn, khó nghe chói tai: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này, Yêu Nhiêu tỷ của ngươi đâu?"
Đinh Thảo lập tức tới đỡ lấy y.
"Yêu Nhiêu tỷ..."
Lúc ấy Đinh Thảo không ở cạnh Yêu Nhiêu, mà đi làm một chuyện khác.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, sẽ phát sinh biến cố như thế.
Chờ hắn ta tìm tới bên ngoài Bàn Long nhai, chỉ nhìn thấy thi thể Yêu Nhiêu bị hung thú phân thây.
Hắn ta cưỡng chế di dời những hung thú kia đi, Yêu Nhiêu đã bị gặm đến không còn hình dáng.
Hắn ta cũng nhiều lần khó khăn trắc trở mới thăm dò được, chuyện phát sinh trong Tuyệt Mệnh Lĩnh lúc ấy.
"Nguyên Ninh ca ngươi đã đi đâu?" Hốc mắt Đinh Thảo đỏ rực một mảnh, giọng nói mang vẻ oán trách.
"Ta bị con Phượng Hoàng kia bắt được, vất vả lắm mới chạy ra được." Yêu Nhiêu chết rồi... đáy lòng Nguyên Ninh cực kỳ đau thương, nhưng nhiều hơn chính là hận.
Nguyên Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Con Phượng Hoàng kia nhất định phải trả giá đắt!"
Đinh Thảo đỏ mắt: "Nguyên Ninh ca, ta nhất định phải báo thù cho Yêu Nhiêu tỷ tỷ."
Nguyên Ninh vỗ vỗ mu bàn tay Đinh Thảo: "Ừ, nhưng không vội, chúng ta vạch ra kế hoạch trước đã."
Nguyên Ninh nghĩ đến cái gì đó: "Bọn họ đi Tuyệt Mệnh Lĩnh làm gì?"
Đinh Thảo: "Ta thăm dò được, hình như là vì chú trong thân thể Đồ Yếm, ta nghe nói bọn họ đến tận cùng Hồng Hoang. Nguyên Ninh ca... chú trong thân thể Đồ Yếm đã giải được rồi sao? Có phải ngươi cũng khá lên rồi không?"
Hắn ta nghe Yêu Nhiêu tỷ nói, chú trong thân thể Nguyên Ninh và Đồ Yếm là giống nhau.
Chỉ cần có một bên giải được chú, thì hai bên có thể giải được.
"Gần đây quả thực không hề phác tác." Nguyên Ninh nói.
Chẳng lẽ thật sự giải được rồi?
"Không nói chuyện này nữa." Nguyên Ninh nhìn xung quanh: "Rời khỏi nơi này trước đi."
Y phải dưỡng thương thật tốt, rồi tính sau.
Thù của Yêu Nhiêu, nhất định phải báo.