Đông Triêu Duẫn an toạ trên long ỷ, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng lại dừng trước Giang Uẫn.
Giang Uẫn hôm nay vẫn một vẻ thanh cao chính trực, hắn đúng lúc nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, tưởng chừng như sẽ diễn ra một trận toé lửa. Ai ngờ, Đông Triêu Duẫn lại quay đi, mỉm cười nói với mọi người:
" Hôm qua, ta đã nói chuyện với thái hậu."
Giang Uẫn trong nháy mắt khựng lại.
" Nói rằng ta đã có người trong lòng." Đông Triêu Duẫn cười đến vui vẻ.
Cái khuôn mặt này lọt vào trong mắt Giang Uẫn quả nhiên là đáng hận vạn phần.
" Bệ hạ, Hỗ Lỗ giờ không yên, Phiên vương ngày càng ngông cuồng, ngạo mạn, chính là không để Đông Hoàng ta vào mắt. Theo tình báo, gã còn mấy lần vượt biên, bắt dân nữ nhà lành, vô duyên vô cớ gây sự, đây chính là muốn gây chiến với ta. Xin bệ hạ xử lý việc này."
Đông Triêu Duẫn nhướn mày: " Vậy sao?? Tin tức của thừa tướng cũng nhanh nhạy thật."
Giang Uẫn liếc nhìn Đông Triêu Duẫn, rất nhanh liền cụp mắt. Không rõ tâm tư.
Đông Triêu Duẫn ra lệnh cho Lý Vấn lập tức đem quân đến biên cương xem xét tình hình. Sau đó trong thời gian ngắn nhất, lập tức dâng tấu trở lại.
Nhẹ nhàng cho qua chuyện này, Đông Triêu Duẫn mấy lần muốn nói về việc tính hướng của bản thân để sau này đỡ phải tuyển tú làm gì cho mệt nhưng khổ nỗi 5 lần 7 lượt Giang Uẫn đều xen ngang. Lấy ra bộn bề lý do để chặn họng hắn.
Đông Triêu Duẫn không tức giận, chậm rãi nói ra vấn đề quan trọng thiết yếu rồi sai người đi xử lý. Kéo dài đến tận lúc hắn cho bãi triều, Giang Uẫn cũng mới thôi thêm chuyện.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Xương An Diệp xuất thần nhìn mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu, ngón tay không tự chủ được mà gõ gõ từng nhịp xuống bàn.
" Ta phát hiện dạo này ngươi không nghĩ đến ta a. " Đông Triêu Duẫn đáng thương hề hề cọ cọ Xương An Diệp.
Xương An Diệp cào loạn đầu hắn: " Suốt ngày gặp ngươi, rảnh một chút thời gian cũng phải nhớ ngươi sao??! "
" Đúng vậy." Đông Triêu Duẫn ôm chặt lấy y, ủy khuất cáo trạng:
" Ban nãy trên triều, mấy lần ta muốn nói về tình iu của chúng ta, tên khốn Giang Uẫn đều lấy lý do chặn ta lại. Ta nên hô lớn: ' Người đâu, lôi thừa tướng ra chém đầu' mới đúng."
Xương An Diệp bật cười: " Nhưng ngươi cũng đạt được mục đích của mình rồi còn gì. Tuy không biết chắc chắn ra sao nhưng có thể phán đoán hai người đó có liên quan tới nhau. Không phải sao?"
Đông Triêu Duẫn xoa xoa má y, xúc cảm mền mịn khiến hắn không nỡ buông tay. Nghĩ đến cái gì, hắn lại rời tầm mắt xuống phía dưới, trái đào bên dưới, hẳn là sờ càng tốt đi.
Xương An Diệp vỗ một cái vào mặt hắn: " Ngươi nhìn đi đâu đấy hả??! Đứng đắn nói chuyện cho ta."
Đông Triêu Duẫn ba ba ủy khuất, bổ nhào lên người Xương An Diệp: " Ngươi dám đánh ta, ta méc mẫu hậu."
Đông Hoàng U quốc năm thứ 687, nội bộ xảy ra tranh đấu ngầm, phe cánh thừa tướng chiếm phân nửa, phần còn lại vẫn nằm trong tay hoàng đế. Hai bên vẫn luôn e dè đối phương nên vẫn sóng yên biển lặng.
Đông Hoàng năm thứ 688, chức vị tướng quân trước nay luôn bỏ trống lại được ban cho Cảnh vương Đông Dạ Hiền. Quan lại bên cánh thừa tướng đều phản đối kịch liệt cho rằng Cảnh vương có tài nhưng không có dũng.
Đông Triêu Duẫn nổi giận lôi đình, đem đám người đó chỉnh một phen, thánh chỉ ban tước vẫn được thi hành.
Từ đầu đến cuối, Giang Uẫn đều không nhúng tay vào.
Cuối năm 688, Lý Vấn có công dẹp loạn Hỗ Lỗ, phong làm Thân vương. Sau đó đem một loạt các tội danh của một đám quan lại trong triều tố giác, hoàng đế lập tức tước vị, đem tất cả giam vào ngục tối.
Phe cánh của thừa tướng trong nháy mắt giảm đi đáng kể. Đồng thời có thêm một tướng quân, một thân vương, chẳng khác nào củng cố thêm cho địa vị của hoàng đế ngày một chắc chắn.
Đỉnh điểm này khiến cho những người còn lại theo thừa tướng sôi trào. Phong Lý Vấn làm Thân vương chẳng khác nào tát một cái vào mặt bọn họ. Chẳng khác nào nói rằng, thừa tướng đứng đầu một triều đại, giờ lại có người đứng ngang hàng với ngươi. Không chỉ một mà là hai.
Giang Uẫn long sòng sọc nhìn Đông Triêu Duẫn,
áp chế điên cuồng trong lòng, bên ngoài lại không tỏ vẻ gì. Đông Triêu Duẫn đây là đang cảnh cáo hắn.
Có thể đưa đệ đệ lên làm tướng quân, phong người không thuộc hoàng tộc làm thân vương thì cũng có thể đem nhiều người lên ngồi cùng một hàng với hắn, đem hắn lu mờ không thể nhìn rõ. Phân tán quyền lực trong triều của hắn. Rồi một ngày nào đó thần không biết quỷ không hay đem chức thừa tướng này tước xuống.
Giang Uẫn là ai?? Hắn làm sao để Đông Triêu Duẫn thực hiện mục đích. Vị trí này không thể ngồi thì vẫn còn vị trí khác mà thôi.
Đông Hoàng đầu năm 691, Đông Thành vương cấu kết với phiến loạn còn sót lại của Hỗ Lỗ, công kích biên giới. Trong vòng một đêm, điên cuồng xông đến kinh thành.
Đông Triêu Duẫn đem toàn bộ ám vệ mở đường, dẫn thái hậu cùng Xương An Diệp đến nơi an toàn.
Xương An Diệp lại nhất quyết không đi. Đông Triêu Duẫn chỉ đành bảo hộ y bên cạnh.
" Đông Thành Viên có bao nhiêu quân??"
" 3 vạn. " Đông Dạ Hiền căng thẳng nhìn ca ca. Đây là lần đầu tiên hắn ra chiến trường a.
Đông Triêu Duẫn vỗ vai hắn cổ vũ, nhìn sơ qua bản đồ kinh thành: " Chúng ta cũng chỉ có 5 vạn quân ở kinh thành. Đám phiến quân Hỗ Lỗ rất hung tàn và hiếu thắng. Đánh với bọn chúng chẳng khác nào 3 địch 1. "
" 3 vạn quân này đâu chỉ tập trung ở cửa thành. Bọn hắn đã làm phản thì phải chặn đường lui của hoàng huynh." Đông Dạ Hiền nói:
" Cửa Bắc trọng yếu 1,5 vạn quân. 3 cửa còn lại chia đều 500 quân."
Xương An Diệp nhìn chằm chằm ngoài cửa, như có suy nghĩ gì đó.
Đông Thành Viên quả nhiên sắm vai một kẻ phản diện, không lo mà đánh còn đứng ở trước cổng thành nói nhiều. Nói từ sáng hôm nay qua tận chiều hôm sau.
Đông Dạ Hiền lười nói, đem hàng vạn cung tiễn bắn ra.
Đông Thành Viên lúc đến sớm đã chuẩn bị, binh sĩ đều giơ lá chắn lên trên đầu, tạo thành một mảnh trời bất khả xâm phạm.
Ngay khi Đông Thành Viên còn đang đắc ý dạt dào thì hàng loạt các binh sĩ của hắn ngã ngựa.
" Giơ khiên lên trên đầu, ngươi lại quên mất chân bị hở à ca ca của ta." Đông Dạ Hiền khinh bỉ cười.
Cung thủ đứng trên toà thành chỉ làm bù nhìn, Xương An Diệp ở bên trong, thi triển dị năng, hàng vạn các mũi tên băng nhọn hoắt lao ra ngoài, theo sự điều khiển của y, hạ thấp độ cao, hướng lỗ hổng của đám binh sĩ hung hăng đâm vào.
Đông Thành Viên vẻ mặt có hoảng loạn, nhưng đáy mắt lại ánh lên một mạt ý cười.
_______________________________________ 💞
~ Ảnh Tử ~