"Chị không ở lại chơi cùng em và Mật Đào sao?" Lạc Trữ mắt long lanh, ôm Mật Đào chạy đến bên cạnh Khuynh Diễm.
"Không rảnh." Nhà bao việc, sáng nay còn chưa ngủ đủ giấc.
"Chị..." Lạc Trữ hơi mếu máo, khuôn mặt bánh bao hồng hồng, hai mắt rưng rưng: "Chị chơi với em một chút đi mà."
Khuynh Diễm: "..." Làm gì làm gì?
Có kẻ mưu đồ ăn vạ tiểu nha đầu thiện lương!
Chạy chạy chạy!
Khuynh Diễm xoay người, một mạch thẳng tắp rời đi.
Đường Bưu nhanh chân nối gót theo cô. Đại tỷ bỏ trốn, hắn có ngu mới ở lại, nhỡ bị người ta bắt về tra hỏi thì sao?
Lạc Trữ hấp tấp đuổi theo, nhưng Khuynh Diễm ỷ mình chân dài, thoáng một cái đã ra đường chính, biến đi mất hút.
Lạc Trữ ôm Mật Đào, chân ngắn củn không đuổi kịp, suýt chút nữa vấp ngã.
Lạc Kỳ nhanh tay đỡ lấy, Lạc Trữ mắt đỏ hoe, oa một tiếng khóc to.
Khuynh Diễm đang chạy trốn thì bị tiếng khóc phía sau dọa, co chân phóng vọt lên xe.
Một tên ăn vạ đã đủ, còn muốn đến thêm một tên?
Tiểu nha đầu sợ hãi, hoảng thành một nhóm!
"Ba ba, con muốn chơi cùng chị ấy!" Lạc Trữ ấm ức nhìn theo bóng lưng Khuynh Diễm.
Lạc Kỳ có chút bất đắc dĩ.
Vợ hắn mất từ khi Lạc Trữ còn bé, nên Lạc Kỳ luôn hết mực cưng chiều con, muốn mang mọi thứ tốt đẹp nhất bù đắp cho đứa nhỏ đáng thương này.
Lạc Trữ là bé trai, nhưng được cưng chiều quá mức, nên còn nũng nịu hơn cả bé gái nhà người khác.
Một khi thằng bé đòi cái gì, không có được sẽ không ngừng náo loạn, một mực không để yên.
Lạc Kỳ xoa đầu Lạc Trữ, dỗ ngọt mấy câu, lại phân phó người điều tra Khuynh Diễm, hy vọng có thể mời cô đến gặp Lạc Trữ một lần.
Nhưng lúc nãy, cô đến tên cũng không muốn giới thiệu, chuyện này xem ra không hề dễ dàng...
—
Cuối tuần.
Cô gái mặc váy dạ hội trắng, bờ vai mỏng manh quyến rũ, tà váy xẻ một đường từ gót chân đến tận đùi, yểu điệu thướt tha.
Cô nhấc váy, bước đến chiếc bàn trong góc tối.
Người đàn ông tuấn mỹ, áo sơ mi đóng khung trên thân hình rắn rỏi, dáng vẻ phong lưu soái khí, nhưng giọng nói phát ra lại tràn ngập chán ghét.
"Hoan tiểu thư, cô đến đây làm gì?"
"Em đến gặp anh Dĩ Đình. Anh không muốn gặp em sao?"
"Tôi và Hoan tiểu thư không có gì để nói. Mạn phép đi trước!" Cố Dĩ Đình đứng lên, muốn bỏ đi.
Cả hắc đạo ai cũng biết Hoan Nữu theo đuổi Cố Dĩ Đình suốt bảy năm nay, chỉ là tình cảm đơn phương, chưa từng được hắn đáp lại.
Hoan lão vô cùng cưng chiều đứa con gái Hoan Nữu này. Lão ta tung hoành nhiều năm, nắm giữ không ít thế lực, Cố Dĩ Đình cũng có phần kiêng dè e ngại.
Nhưng Cố Dĩ Đình bản tính kiêu căng ngạo mạn, luôn xem người khác là con cờ trong tay. Sao có thể kính nể hay phục tùng Hoan lão?
Lão chẳng qua chỉ là nhiều tuổi hơn hắn. Nếu sinh ra cùng thời, hắn không tin mình sẽ thua.
Mấy năm nay, Hoan Nữu giúp đỡ hắn không ít, Hoan lão không hài lòng, nhưng lại không nỡ làm trái ý con gái bảo bối, đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cố Dĩ Đình không nghĩ mình nợ Hoan Nữu. Hắn chưa từng yêu cầu cô làm gì cho hắn, nhưng cô cứ tự nguyện cho đi, thì hắn cũng vô tư nhận lấy.
Trong suy nghĩ của Cố Dĩ Đình, có thể làm một cô gái chết mê chết mệt, cũng là một loại năng lực. Còn Hoan Nữu yêu hắn, là sự ngu ngốc của cô!
"Anh Dĩ Đình, em chỉ vừa mới đến, anh không ở cùng em một chút sao?" Hoan Nữu thấy Cố Dĩ Đình muốn rời đi, gấp gáp kéo cánh tay hắn.
"Hoan tiểu thư, cô biết tôi ghét nhất là gì không?" Cố Dĩ Đình trầm mặt.
Hoan Nữu vội vàng buông tay, ánh mắt bối rối: "Xin lỗi anh, em... Em chỉ muốn ở cạnh anh một chút."
"Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi!" Cố Dĩ Đình lạnh giọng, quay lưng bỏ đi.
Hoan Nữu muốn gọi, nhưng sợ làm hắn thêm tức giận, đành im lặng dõi mắt nhìn theo.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, sao lại buồn bã thế này?"
Hoan Nữu ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía vừa phát ra giọng nói.
Thiếu nữ bước ra từ trong bóng tối, tay lắc lắc ly rượu vang đỏ, khóe môi cong cong mỉm cười.
Cô ăn mặc đầy tùy ý, áo sơ mi rũ xuống, một bên vạt áo nhét vào thắt lưng, bên còn lại tản ra, tùy ý nhưng không sơ xài, ngược lại còn toát lên mấy phần thi vị.
Cô rất xinh đẹp, thân trang phục bình thường kia cũng không thể làm giảm đi nét diễm lệ của cô.
Hai loại khí chất lười nhác tản mạn, cùng kiêu ngạo rực rỡ, vốn đối lập nhau, nhưng kết hợp ở trên người cô, lại trở nên cực kì hài hòa.
Hoan Nữu nghi hoặc, người này chắc chắn không tầm thường, là con gái nhà ai?
"Tôi là Hoan Nữu. Tiểu thư đây là..." Hoan Nữu cười chào hỏi.
"Niên Khuynh Diễm." Cô gái nhấp một ngụm rượu, môi đỏ cong cong.
Niên? Hình như thế lực lớn hắc đạo không có ai họ Niên.
"Không biết Niên tiểu thư và tôi đã từng gặp nhau chưa?"
"Lần đầu gặp gỡ." Khuynh Diễm nháy mắt, ngữ điệu mang theo mấy phần trêu chọc: "Chị gái xinh đẹp, chị thích quà gặp mặt gì?"
Hoan Nữu ngẩn người, không hiểu sao lại thấy mặt hơi nóng. Cô gái này... hình như vừa đùa giỡn lưu manh với cô!
Nhiều năm chỉ thích Cố Dĩ Đình, đột nhiên lại bị một cô gái khác chọc ghẹo, Hoan Nữu có chút mất tự nhiên, hắng giọng cười.
"Niên tiểu thư thật biết đùa, cô đã gọi tôi là chị, sao tôi lại có thể nhận lễ vật từ cô? Phải là tôi tặng lễ vật cho Niên tiểu thư mới đúng."
Khuynh Diễm khoát tay hào phóng: "Chị gái dung mạo xinh đẹp, xứng đáng nhận quà."
Hoan Nữu: "..." Có chút không biết tiếp lời thế nào.