Khuynh Diễm nghĩ phiền phức đến đây là kết thúc, cô đã có thể ngủ, nhưng vừa bước vào cửa đã bị chặn ngay phòng khách.
"Đại tỷ!" Đường Bưu nhìn thấy cô như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng lao đến.
"Sao cậu còn ở đây?" Ta chỉ giao mi đem kẹo cao su về, không mượn mi đến chỗ ta ngủ ké.
"Đệ đã định đi rồi, nhưng bảo bối nhỏ của tỷ..." Đường Bưu cố tìm từ giải thích: "Hình như không ổn lắm."
Khuynh Diễm: "..." Rốt cuộc có để ta ngủ không?
Theo lời Đường Bưu nói, Diêu Ý vừa về liền lập tức chui vào toilet, đã ở trong đó suốt mấy tiếng rồi, gõ cửa không phản ứng, gọi cũng không trả lời.
Hắn sợ Diêu Ý có chuyện thì hắn sẽ bị Khuynh Diễm xử lý, nên mãi không dám ra về.
Giờ cô đã trở lại, Đường Bưu vội vàng quăng củ khoai nóng bỏng tay này, báo cáo xong lập tức co giò chạy trốn.
Khuynh Diễm đứng trước giường, phân vân giữa đi xem Diêu Ý và đi ngủ.
Nhưng vừa đứng vừa suy nghĩ hình như hơi mệt, cô quyết định nằm lên giường rồi nghĩ tiếp.
Giường êm ái, Khuynh Diễm vừa nằm xuống, tự nhiên hai mắt dính lại, ngủ quên.
Tất cả đều là sự cố.
Hệ Thống: \[...\] Có quỷ mới tin lời cô.
Nệm lún xuống, một bóng người chen vào.
Khuynh Diễm mở mắt, con ngươi lóe lên tia sáng đỏ.
Cô siết chặt hai bàn tay, suýt nữa thì đánh hắn!
"Chị." Diêu Ý chui vào lòng Khuynh Diễm, mềm giọng gọi.
"Sang phòng tôi làm gì?" Ăn vạ quen thói giờ ăn đến trên giường ta luôn?
"Chị."
"Làm sao?"
"Chị."
Khuynh Diễm: "..."
"Sao chị không trả lời em?" Diêu Ý tủi thân, dụi đầu vào cổ Khuynh Diễm.
"..." Ta lập tức đạp mi xuống đất, mi tin không?
"Về phòng của cậu đi."
"Không muốn." Diêu Ý lắc lắc đầu, mái tóc mềm mại khẽ lướt qua cổ cô: "Em ngủ với chị được không?"
Khuynh Diễm cúi đầu nhìn hắn, giây tiếp theo lập tức thô bạo kéo người ra: "Cậu tự cào mặt mình làm gì?"
Mi trốn trong toilet cả buổi là để hủy dung sao?
Mẹ nó! Ai cho phép mi! Da mặt mịn màng của ta!!
\[...\] Từ khi nào da mặt của đại nhân vật biến thành của kí chủ vậy? Cô đừng có mà nhận vơ thành thói nha.
—
Khuynh Diễm ngồi bên giường, bực bội bôi thuốc lên mặt Diêu Ý.
Tuyệt đối không thể để hắn hủy dung!
"Còn dám cào lần nữa, tôi..." bẻ tay cậu.
Mẹ nó! Lại không cho ta nói!
Hệ Thống không sợ hãi: Ai bảo cô dùng từ ngữ bạo lực với đại nhân vật, trách nó chắc?
Diêu Ý mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tên đó chạm vào em."
Khuynh Diễm nhíu mày. Gì? Tên đó là ai?
Một lúc lâu sau cô mới hiểu ra Diêu Ý nói tên Đầu Trọc chạm vào hắn... cho nên hắn liền cào mặt?
Mẹ nó, đường đường là nam nhân, lại xài thiết lập của nữ chính!
Từ từ đã, lúc ở trên du thuyền bị đám phú nhị đại động chạm, cũng không thấy hắn phản ứng lớn như vậy...
\[Lúc đó đến mặt của đại nhân vật kí chủ còn không thèm nhìn, hắn phản ứng thế nào cô có thể biết sao?\] Hệ Thống lên án sự vô tâm của Khuynh Diễm.
Cũng đúng, vậy thì. . .
"Tôi chạm vào cậu." Khuynh Diễm nghi hoặc: "Cậu đâu có tự cào mặt mình."
Ta ôm mi như thế, đừng nói lâu nay mi lén lút lột da sau lưng ta nha!
Diêu Ý ngước mắt nhìn cô, đáy mắt dâng lên ngờ vực, chợt hắn dừng lại, mỉm cười đến cực kỳ ngoan ngoãn, hỏi: "Trước giờ chị đã chạm vào thân thể của những ai rồi?"
Khuynh Diễm nghiêm túc suy nghĩ.
Cô thích trêu chọc tiểu mỹ nữ, nhưng chưa từng chạm vào họ, sờ sờ thân thể thì chỉ có...
"Diêu Ý và Tần Ưu." Khuynh Diễm trung thực một cách không cần thiết.
Ánh mắt Diêu Ý ẩn ẩn tia sáng, giọng mềm mại đáng yêu: "Tần Ưu là ai?" Giết hắn!
"Đều là..." cậu.
Khuynh Diễm bị Hệ Thống cắt chữ.
\[Kí chủ, cô không được tiết lộ thông tin nhiệm vụ và những thứ không liên quan đến thế giới này cho đại nhân vật.\]
"Tần Ưu là ai?" Diêu Ý thấy Khuynh Diễm không trả lời, mỉm cười hỏi lại.
"Không là ai. Chỉ chạm vào cậu."
Diêu Ý: "..." Hắn mới không tin cô! Rốt cuộc Tần Ưu là ai!!
"Khuya rồi, cậu về phòng đi." Khuynh Diễm phiền chán đuổi người.
"Em muốn ngủ với chị."
"Về phòng." Đừng ép ta đánh mi!
Diêu Ý cúi đầu, giọng nói cực kỳ nhỏ, nghe như trách móc, lại như tủi thân: "Chị không cho em ngủ, có phải là vì Tần Ưu không?"
Khuynh Diễm: "..."
"Tôi chỉ ngủ một mình." Cho nên mi cút về đi.
Diêu Ý hơi suy nghĩ. Nói vậy là cô không ngủ với tên Tần Ưu kia?
Thế thì hắn càng phải ngủ với cô! Không thể để Tần Ưu giành mất!
"Hôm nay em rất sợ... em không muốn ngủ một mình." Thiếu niên sắc mặt trắng xanh, trên gò má có mấy vết cào đỏ ửng, đôi mắt phảng phất yếu ớt, ngẩng đầu nhìn cô nài nỉ.
Khuynh Diễm hơi suy tư. Sợ sao?
Mỗi lần sợ hãi, hắn đều muốn hủy thế giới, bỏ mặc thì không tốt lắm.
Cuối cùng Đường Bưu không hiểu thấu bị gọi đến ngủ cùng Diêu Ý.
Đường Bưu: "..."
Diêu Ý: "..."
Rầm!
Đường Bưu ngơ ngác bị cánh cửa lạnh lùng đóng sập vào mặt.
Diêu Ý ghét bỏ không cho hắn vào phòng.
Đường Bưu sốc một lúc lâu, tủi thân co người nằm lên sofa, nhắm mắt khóc thương cho thân trai mười hai bến nước của mình...
––
Khuynh Diễm khoanh chân dựa vào tường, mỉm cười nhìn người đối diện: "Nhưng tôi không thích Lạc tiên sinh."
Lạc Kỳ ôn hòa nhã nhặn, không hề có biểu hiện đau lòng khi bị từ chối: "Tiểu Diễm, anh thật sự thích em. Em không muốn suy nghĩ thêm về đề nghị của anh sao?"
"Lạc tiên sinh còn định lừa mình dối người đến khi nào?" Thấy ta không biết thích nên muốn qua mặt ta? Nằm mơ!
"Tiểu Diễm, anh thích em không phải giả vờ. Vì thích em nên mới muốn giữ em bên cạnh." Lạc Kỳ chân thành bày tỏ.
Khuynh Diễm cười nhạt. Dù cô không biết thích là thế nào, nhưng một người có ác ý với cô hay không, cô vẫn đủ khả năng nhìn thấu.
Suốt thời gian qua, Lạc Kỳ liên tục theo dõi cô.
Tất cả những lần vô tình gặp gỡ, từ siêu thị thực phẩm đến thang máy khách sạn, đều là hắn cố ý tìm cô.
Lạc Kỳ muốn tạo cơ hội tiếp xúc, thậm chí còn không ít lần dàn dựng tai nạn cho Khuynh Diễm, để hắn có thể đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng vai anh hùng hay vai mỹ nhân, Khuynh Diễm đều một mình cân hết. Lạc Kỳ hoàn toàn không có cơ hội phát huy.
Trước đây Khuynh Diễm bận chơi chết Cố Dĩ Đình, mỗi ngày còn bị Diêu Ý quấn lấy, cô không rảnh quan tâm tai nạn râu ria của Lạc Kỳ.
Nhưng hiện tại Cố Dĩ Đình xong rồi, Lạc Kỳ lại tự đưa mình tới cửa, hay là... đánh một trận rồi nói sau!