Sau khi bác sĩ quan sát một vòng, Cố Kim Triều lo lắng hỏi: "Bác sĩ, có vấn đề gì vậy?"
"Cái này..."
Bác sĩ nhìn Đường Tuế đang ôm bụng than đau, rồi lại nhìn Cố Kim Triều mặt đầy lo lắng.
"Do ăn no quá đấy."
Cố Kim Triều:???
Đường Tuế ôm bụng, tiếng khóc vừa nãy cũng nhỏ dần đi.
À, hóa ra là ăn no quá, nếu biết sớm thì mình sẽ cố chịu đựng.
Chứ như này thì, Cố Kim Triều sẽ không bao giờ để mình ăn nhiều như thế nữa.
"Ăn no quá?"
Cố Kim Triều hỏi lại bác sĩ.
Mặc dù bác sĩ cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn gật đầu.
"Trước tiên lấy cho cô ấy uống một liều thuốc tiêu hóa."
Bác sĩ bảo y tá bên cạnh đi lấy thuốc.
"Sau khi uống xong, trở về tiên sinh xoa bụng cho phu nhân là được."
Cố Kim Triều im lặng gật đầu.
Bác sĩ đã rời khỏi phòng.
Đường Tuế nhìn Cố Kim Triều, vẻ mặt anh rất lạnh lùng.
Cô vừa định nói chuyện thì y tá đã mang nước đến.
Cố Kim Triều nhận lấy, đút Đường Tuế uống thuốc.
"Về thôi."
Nói xong, Cố Kim Triều ôm cô tiếp tục bước về trước.
Mặc dù bụng vẫn còn rất đau, nhưng vì tương lai, cô không thể ngồi yên được nữa.
Cố Kim Triều nhướng mày: "Thật à?"
Đường Tuế cau mày: "Thật mà!"
Vì để Cố Kim Triều tin mình hơn, sau khi nói xong Đường Tuế liên tục gật đầu.
Cố Kim Triều hừ lạnh một tiếng: "Chỉ vì miếng ăn mà cái gì em cũng dám làm.”
Đường Tuế nghe vậy thì rụt đầu lại.
"Em không có."
Cô cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu.
"Hừ!"
Cố Kim Triều lạnh lùng khịt mũi, phớt lờ cô.
Chờ cho đến khi được đặt lên giường.
Đường Tuế đột nhiên ngồi dậy: "Em thực sự không sao."
"Nằm xuống."
Cố Kim triều cau mày: "Nếu không, sau này cái gì cũng không được ăn."
Đường Tuế nghe xong câu này cực kỳ sợ hãi.
Cô lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.
Thấy cô như vậy, Cố Kim Triều không khỏi buồn cười.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, xoa theo chiều kim đồng hồ.
Chà, thật thoải mái.
Đường Tuế dần dần nhắm mắt lại, đôi lông mày vốn đã nhăn chặt lại dần dần dãn ra.
Có vẻ như đã đỡ hơn nhiều.
Đường Tuế bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi thấy cô đã ngủ say được một lúc, Cố Kim triều dừng lại, nằm xuống bên cạnh cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô.
Anh cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Cố Kim Triều tỉnh dậy, anh vô thức duỗi tay ra ôm Đường Tuế.
Sờ một vòng cũng không thấy cô đâu.
Cố Kim triều mở mắt ra, trên giường đã không còn âm thanh nào của cô.
Hôm nay là chủ nhật, anh vốn tưởng rằng mình không đi làm thì sẽ được ở cùng cô.
Ai ngờ, anh vừa ngủ dậy, người đã biến mất.
Cố Kim Triều đứng dậy, tắm rửa, thay một bộ quần áo.
Vừa bước xuống cầu thang xoắn ốc, anh đã nghe thấy âm thanh ríu rít của Đường Tuế.
Giọng cô dịu dàng, ngọt ngào, tràn đầy sức sống.
Làm buổi sớm đầy nắng này rực thêm sức sống.
"Mẹ, hoa hồng này thơm như thế, đợi chút nữa làm bánh hoa hồng xong sẽ rất ngon."
Mẹ Cố mỉm cười, gật đầu.
"Ừ, khi nào làm xong, mẹ sẽ mang một ít về cho ba con."
"Ơ!"
Đường Tuế nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, bàn tay đang xé cánh hoa hồng cũng dừng lại.