Quần áo như vậy rõ ràng không phù hợp với đường phố loại này.
Nhưng nhìn bọn họ nắm chặt tay, dán sát vào nhau, lại cảm thấy rất phù hợp, vô cùng xứng đôi.
Tiểu Lưu lấy điện thoại ra, tách, chụp khoảnh khắc này lại.
Đường Tuế quan sát xung quanh, nhìn đường phố hai bên, nhiều loại đồ ăn như vậy, không biết phải lựa chọn như thế nào.
"Cái này là takoyaki, còn có bánh dorayaki doraemon thích ăn này nữa, em muốn mua."
Đường Tuế đứng trước một quầy hàng nhỏ, duỗi tay chỉ chỉ, mua ba món.
Cố Kim Triều móc điện thoại ra tính tiền.
Đường Tuế nhìn ông chủ làm có vẻ rất chậm, cô hơi không chờ kịp.
Cô nghiêng đầu, con ngươi trong vắt nhìn Cố Kim Triều bên cạnh.
"Cố Kim Triều, chúng ta tới đằng trước mua đồ đi, tí nữa về lấy cái này sau."
Cố Kim Triều nhìn bộ dạng như con mèo nhỏ thèm ăn của cô, trái tim anh chợt được lấp đầy.
"Được!"
"Woa, thịt ba chỉ này da giòn quá, nhìn là thấy ăn rất ngon rồi."
Đường Tuế lại đứng im.
Cố Kim Triều mua một phần, nhận đồ từ trong tay ông chủ đưa cho Đường Tuế.
Đường Tuế cầm đồ ăn trong tay, ngồi ở giữa ghế dài, thịt ba chỉ nướng giòn cũng được đặt trên đó.
Cô dùng xiên tre cắm một miếng đưa vào miệng.
Phần mỡ của thịt ba chỉ đã được nướng khô hoàn toàn, cắn một miếng, giòn giòn xốp xốp, thơm thơm.
Không hề cảm thấy béo chút nào, thậm chí còn muốn nhanh chóng ăn cái nữa.
Đường Tuế không nhịn được nữa, ăn hết miếng này đến miếng khác.
Bỗng nhiên!
Cô nhận ra Cố Kim Triều đứng cạnh mình nãy giờ.
Cô nhìn hai miếng cuối cùng trong hộp, bối rối một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Đồ ăn ở đây hầu hết đều là thực phẩm rác, chắc chắn bình thường anh không thích ăn đâu!"
Đường Tuế đặc biệt nhấn mạnh, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên.
Cố Kim Triều trầm ngâm trong giây lát, gật đầu.
"Nhưng mà thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao."
Anh nhịn cười.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Đường Tuế.
"!!!"
Đường Tuế mím môi, cuối cùng vẫn giơ xiên tre đến bên môi Cố Kim Triều.
"Vậy anh ăn một miếng đi."
Cô biết Cố Kim Triều chắc chắn sẽ không cho cô mua thêm hộp nữa, vậy nên hai miếng thịt ba chỉ da giòn này chính là hai miếng cuối cùng.
"Em ăn đi."
Cố Kim Triều buồn cười, thấy cô không nỡ như vậy, cũng không định trêu cô nữa.
Đường Tuế nghĩ kỹ rồi.
Chỉ khi anh ăn vào mới có thể thích hương vị của nó, sau đó anh mới mua nữa chứ.
Cuối cùng!
Dưới sự kiên trì của Đường Tuế, Cố Kim Triều vẫn ăn miếng thịt nướng da giòn kia.
Con ngươi sáng lấp lánh của Đường Tuế bừng sáng, nhìn chằm chằm Cố Kim Triều, giống như muốn tìm được sự đồng tình trên mặt anh.
"Ngon không? Ngon không?"
Đường Tuế truy hỏi.
"Cũng được."
Cố Kim Triều ăn xong, đáp một câu.
"Hừ."
Cố Kim Triều phồng hai cái má bánh bao lên, ăn nốt miếng cuối cùng.
Rồi nói tiếp một câu: "Không biết thưởng thức."
Cố Kim Triều duỗi tay nhéo má cô.
"Đi thôi, em xem phố ẩm thực này có nhiều đồ ăn ngon như thế, chẳng lẽ không thể ăn những thứ khác à?"
Đường Tuế vừa nghe anh nói vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức đầy phấn khởi kéo Cố Kim Triều đi.