Sắc mặt Đường Dao tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy.
Mặc dù cô ta không nhìn những người xung quanh, nhưng cô ta có thể cảm nhận được bọn họ đang nhìn mình với ánh mắt châm chọc.
Tại sao lại trở nên như vậy?
Đường Tuế?
Tại sao cô ta lại muốn phá vỡ sự cân bằng hiện tại.
"Ban đầu tôi cũng không muốn nói gì cả, suy cho cùng thì tôi cũng thực sự không quan tâm đến chuyện của công ty, nếu có người giúp tôi lo liệu gọn gàng, tôi cũng rất vui lòng."
Sau khi Đường Tuế nói xong, trên khuôn mặt trắng trẻo không còn một chút cảm xúc nào.
"Mời các người rời khỏi nhà tôi, ngày mai sẽ có luật sư của tôi tới thu dọn nhà cửa và công ty, các người cũng không cần ở lại nữa."
"Không có ơn sinh ra thì cũng có ơn dưỡng dục, ha, giờ lại đuổi chúng tao đi, có quá đáng không cơ chứ.”
Mẹ Đường biết bọn họ đã bị dồn vào đường cùng, nên vò mẻ cũng không sợ sứt nữa.
"Gia đình các người vốn ở làng đô thị, sau khi đến nhà tôi ở, sống không tốt ư?"
Đường Tuế hỏi ngược lại.
"Còn nữa, tôi có cần mấy người chăm sóc tôi không?"
Nói xong, Đường Tuế không thèm nhìn bọn họ, xoay người bước ra ngoài.
"Đường Tuế, mày không muốn giữ lại chút thanh danh sao, không sợ bị người khác đâm chọt sao?"
Mẹ Đường đứng ở đó, có chút kích động.
Đường Tuế cũng dừng lại rồi quay đầu hờ hững liếc nhìn mẹ Đường.
"Đã nhiều năm vậy rồi, thanh danh của tôi đều bị các người hủy hoại xong xuôi, tôi còn nó à?"
"Bà nghĩ tôi quan tâm ừ?"
Nói xong, Đường Tuế không ngừng lại lần nào nữa, đi thẳng ra ngoài.
Lúc này, tất cả những người trong đại sảnh đều lúng túng.
Vốn là đến dự tiệc, thế mà lại ăn được dưa của chủ nhân bữa tiệc.
Khá kích thích đấy.
Những tiểu thư nhà giàu vây quanh Đường Dao, đều lộ ra vẻ mặt khó coi, bọn họ cũng không thèm nhìn Đường Dao nữa, giẫm lên đôi giày cao gót mười lăm phân rồi rời đi.
Về phần Mạnh Lý Lý, cũng mặt không cảm xúc định rời đi.
Đường Dao vội vàng chạy tới nắm chặt cổ tay Mạnh Lý Lý.
"Lý Lý, cậu là bạn tốt của tớ, chẳng lẽ những lúc như này cậu cũng không ở cạnh tớ ư?"
Đường Dao rưng rưng nước mắt, cả người run lên.
Mạnh Lý Lý vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn Đường Dao mang theo vài phần dò xét.
"Vừa nãy cậu đoán ra có chuyện không ổn rồi nhỉ, nên mới tạm thời chùn bước như vậy."
Đúng như Mạnh Lý Lý dự đoán, vừa ngửi thấy mùi, thì nhận ra Đường Dao không ổn ngay.
"Không phải… Tớ…"
Đường Dao đột nhiên trở nên căng thẳng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng hoảng loạn đi.
Cô ta loạng choạng vài bước đến khi chạm vào bức tường, mới đứng yên được.
"Haha đúng là đạo đức giả."
Ánh mắt Mạnh Lý Lý đầy sự trào phúng, cũng không thèm nhìn Đường Dao thêm lần nào nữa, quay người rời đi.
Đường Dao đưa tay che mặt khóc, cơ thể đang dựa trên tường dần dần trượt xuống đất.
Cô ta không biết sẽ thành thế này.
Nếu biết như thế, cô ta sẽ không bao giờ chọc tức Đường Tuế.
Cô ta chắc chắn sẽ cẩn thận dè chừng, chỉ là cô ta không ngờ răng, thân phận mà cô ta luôn lấy làm tự hào, chỉ là thứ fake.
"Hu hu hu."
Đường Dao che mặt khóc không ngừng, đáng thương biết bao.
Đúng lúc này, cô ta nghe thấy một loạt tiếng bước chân trong đại sảnh trống vắng.
Tiếng bước chân này dừng lại trước mặt cô ta.
"Dao Dao, là anh."