Đường Dao bật khóc, đôi mắt nhìn mẹ Đường tràn đầy thất vọng.
Sự dồn nén từ nhỏ đến giờ, cuối cùng cũng được trút ra.
"Dao Dao."
Mẹ Đường có chút bối rối, mọi việc trước giờ bà ta làm, đều là vì Đường Dao.
Tâng bốc Đường Tuế, để thúc đẩy Đường Dao trở nên tốt hơn.
Tại sao trong mắt Đường Dao, lại trở thành một cảnh tượng đó?
Mẹ Đường lảo đảo vài bước.
Vì ở đây trở nên ồn ào, nên ngày càng có nhiều người đến hóng chuyện.
Chỉ sau lát thôi, đã chật chội đến mức nước chảy không thông.
Mạnh Lý Lý thấy Đường Dao khóc như vậy, mà Đường Tuế bên kia vẫn là cái dáng vẻ không liên quan gì đến bản thân như cũ.
Cô ta lập tức tức giận, bước ra, đứng trước mặt Đường Tuế.
"Đường Tuế, cô làm cho Đường Dao buồn như vậy, cô không cảm thấy chút áy náy nào sao?"
Đường Tuế ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo chợt lóe.
"Tại sao tôi phải cảm thấy áy náy?"
Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào đến tận ruột gan.
Người không thích cô vốn dĩ rất nhiều.
Kẻ đáng thương thì cũng thôi đi, thế nhưng một chút biết điều cũng không có.
Cộng thêm việc Đường Dao cứ khóc mãi.
Nên rất nhiều người không ưa Đường Tuế.
"Đường Tuế, cô có biết xấu hổ không? Đường Dao mới chính là đại tiểu thư, lại bị cô ức hiếp đến mức như vậy."
"Đúng đấy, nếu là tôi thì một ngày tôi cũng không chịu được."
"Đường Dao thật tốt tính!"
"Đường Tuế, cô mau xin lỗi Đường Dao đi."
Mạnh Lý Lý ngạo nghễ vươn tay đẩy Đường Tuế một cái, rồi nói: "Sau đó đừng về nhà họ Đường nữa, vì Dao Dao không muốn nhìn thấy cô chút nào."
Sau khi Đường Tuế nghe được lời này, càng cảm thấy cạn lời.
"Nếu Đường Dao không thích tôi thì có thể rời đi mà."
"Đây là nhà của tôi, sao tôi phải tránh."
Đường Dao nghe vậy, không kìm được nước mắt.
"Đường Tuế, con người cô sao có thể vô lý như vậy!"
"Mẹ… À, bác gái, bác có muốn giải thích với cô ta một chút không?"
Đường Tuế quay lại nhìn mẹ Đường, cất tiếng ám chỉ.
Sắc mặt mẹ Đường tái đi, bà ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mọi chuyện lại bại lộ như thế này.
Trước mặt mọi người, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm bà ta.
Bà ta hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
"Mẹ..."
Đường Dao lúc này cũng có chút hoảng loạn.
Cảm thấy chiều hướng của sự việc càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Cô ta thất thần nhìn mẹ Đường, run rẩy gọi.
Mẹ Đường cười khan, vươn tay nắm lấy tay Đường Tuế.
"Tuế Tuế, đây là chuyện riêng của gia đình chúng ta, nên đóng cửa giải quyết, có đúng không con.”
"Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, con cũng không muốn sinh nhật của mẹ bị phá hỏng đúng không!"
Mẹ Đường cất tiếng, trong lời nói có một chút van xin.
Nghe thế, Đường Tuế không khỏi cau mày.
Sao nghe như, cô mới là người sai vậy.
Cô cau mày, cất tiếng hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay là do tôi gây sự trước à?"
"Từ trước đến giờ tôi đều bị hiểu lầm là ăn nhờ ở đậu."
"Nếu Đường Dao đã hỏi, thì để tôi nói rõ vậy!"
Đường Tuế lùi lại hai bước, thoát khỏi sự vướng víu của mẹ Đường.
"Mày, mày là đứa bất hiếu..."
Chỉ cần cô nói ra, cả nhà bọn họ sẽ xong đời, đừng nói đến thể diện, ngay cả cái nịt cũng không còn.
Mẹ Đường lo lắng, chớp mắt đã ngất xỉu ngã xuống đất.