Đường Tuế nhíu mày, nhìn cái thứ xấu xí này đang dần tới gần mình.
Cô giơ tay lên đánh.
Chợt, tóc trắng bị đánh bay.
"A...”
Tóc trắng nằm trên đất, kêu gào thảm thiết.
Vỡ đầu, đánh gãy xương, chỉ có thể nằm im như vậy.
"Con khốn, chúng mày cùng lên chơi chết nó cho tao."
Tóc trắng nằm bò trên đất, tức không chịu nổi: "Nhanh lên, trực tiếp đánh nó ngất đi rồi kéo vào phòng."
"Vâng thưa đại ca."
Đám còn lại đi theo tên tóc trắng sôi nổi gật đầu.
Chúng đồng loạt đánh về phía Đường Tuế, thế nhưng một đám bọn họ cũng không bắt nổi một đứa con gái yếu ớt như cô.
Đúng là buồn cười.
Một đám tranh giành nhau đi lên.
Thế nhưng còn chưa chạm đến một sợi tóc của cô đã bị cô duỗi chân đá bay ra ngoài.
Một đám bị đá nằm chồng lên người tóc trắng.
"Ui ui ui."
Nhất thời, tiếng oán than vang lên khắp trời.
Đường Tuế kiêu ngạo hừ một tiếng, phủi tay.
Cô bĩu môi, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn đã hơi đỏ lên của mình.
Tại sao lại như vậy?
Luân Hồi Kính: À, cái này là Thiên Đạo trừng phạt.
Đường Tuế: Ủa? Tự dưng phạt ta làm gì?
Luân Hồi Kính: Nếu cô ra tay thì sẽ phải chịu cái này, dù sao bọn họ đều là người thường, cũng như thế, nếu cô đối xử với nam nữ chính như vậy thì phản phệ sẽ càng dữ dội hơn.
Đường Tuế bắt được trọng tâm: Không phải hồi trước mi chỉ nói, trước khi khí vận của nam nữ chính chưa tiêu tán hết thì ta không thể làm những thứ này sao?
Luân Hồi Kính: …
Thật không ngờ rằng củ cải nhỏ lại ranh mãnh như vậy?
Nó nghĩ một lúc, đắn đo một phen.
Luân Hồi Kính: Nếu bọn họ còn khí vận thì phản phệ lên người cô sẽ rất nghiêm trọng, cô còn sống được à?
Đường Tuế cảm giác bàn tay và chân mình đau nhói.
Đối phó với những người phàm tục này, phản phệ không dễ chịu chút nào.
Luân Hồi Kính: Nói không chừng sẽ đứt tay đứt chân đấy.
Đường Tuế:...
Hu hu, cô không dám nữa.
Một bên khác, Cố Kim Triều đi vào phòng bọn Cố Trạch Khải, anh nhìn quanh một vòng, vẫn không thấy Đường Tuế.
Lòng anh lộp bộp, ngón tay cũng siết chặt lại.
"Đường Tuế đâu?"
Giữa chân mày Cố Kim Triều ẩn chứa lệ khí lạnh lẽo.
Cố Trạch Khải đang nắm tay Đường Dao, hát bài tình ca ngọt ngào.
Bỗng dưng bị cắt ngang, trong lòng anh ta hơi không vui.
"Không phải ở bên kia sao?”
Cố Trạch Khải duỗi tay chỉ, ánh mắt cũng chếch qua đó, nhưng ở đó đã không còn bóng dáng Đường Tuế.
"Ủa, Đường Tuế đâu rồi?"
Cố Trạch Khải cũng hơi lo lắng, người là do bọn họ gọi tới, nếu cô xảy ra chuyện gì, dù Cố Kim Triều không đánh chết anh ta thì bà nội cũng đánh chết anh ta.
"Tôi vừa nhìn thấy cô ta ra ngoài."
Lúc này có người nhỏ giọng nói.
Cố Kim Triều tàn nhẫn liếc Cố Trạch Khải một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
"Trạch Khải."
Đường Dao hơi lo lắng kéo tay Cố Trạch Khải.
"Không sao đâu, Dao Dao."
Cố Trạch Khải nắm lấy tay cô ta: "Đi, chúng ta ra ngoài xem."
Trong lòng Đường Dao cũng xao động, dù sao Đường Tuế đã ra ngoài lâu vậy rồi mà vẫn chưa quay lại, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn chuyện cũng đã xong rồi.
Cô ta cúi đầu, nhếch lên một nụ cười nhạt.
Người trong phòng bao gần như đều ra ngoài.
Đám người đông đúc đồng loạt đi về nhà vệ sinh.
Cố Kim Triều lập tức tìm người tới, cùng mình đi tìm Đường Tuế.
Khi đến trước cửa nhà vệ sinh, bên trong truyền đến từng trận quát tháo.
Mặt Cố Kim Triều trầm như nước