Mẹ Cố im lặng suy nghĩ một lúc, vẫn từ chối.
"Tuế Tuế, tối hôm qua mẹ ngủ không được ngon, lát nữa định đi ngủ bù, con để Kim Triều đi cùng nhé."
Vẫn nên để các con có thêm thời gian ở bên nhau.
"Vâng ạ."
Đường Tuế gật đầu, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mẹ Cố mỉm cười nhìn hai người cùng nhau đi ra ngoài, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
"Quản gia Lâm, lát nữa thông báo cho các thương hiệu nổi tiếng, buổi chiều mang quần áo đến, để Tuế Tuế chọn."
Mẹ Cố ngẫm nghĩ, quả thật mắt nhìn của Kim Triều không ổn.
Quần áo của Đường Tuế vẫn nên để bà chọn.
"Vâng."
Quản gia Lâm đáp lại, mỉm cười đi ra ngoài.
Ở một nơi khác, Đường Tuế và Cố Kim Triều cùng nhau đi đến trung tâm thương mại.
Hai người trực tiếp lên tầng bảy, nơi chuyên bán hàng hiệu cho phụ nữ.
Sau khi ngẫu nhiên tìm được một cửa hàng, Cố Kim Triều tùy tiện chọn vài chiếc váy, yêu cầu Đường Tuế mặc thử.
Đường Tuế xinh xắn đáng yêu, mặc loại nào cũng đẹp.
Cuối cùng, Cố Kim Triều gần như mua hết cả cửa hàng, nhân viên run rẩy nhận lấy thẻ đen từ tay anh.
Sau khi quẹt thẻ, hỏi địa chỉ nhận hàng xong xuôi.
Nhân viên mới nở nụ cười, tiễn hai người ra về.
"Anh mua nhiều quá rồi, em mặc không hết đâu."
Đường Tuế cảm thấy anh có chút lãng phí.
"Cũng bình thường."
Cố Kim Triều lạnh lùng nói, rồi sải bước về trước.
Đi được mấy bước, vẫn không nghe thấy tiếng Đường Tuế trả lời.
Anh quay đầu nhìn, Đường Tuế cách anh rất xa.
"Sao lại chậm như vậy."
Cố Kim Triều quay lại, đi về phía Đường Tuế, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi về phía trước.
"Chân của em có dài bằng anh đâu."
Đường Tuế khịt mũi, hơi bĩu môi.
Sự chú ý của cô lỡ va phải quảng cáo của nhà hàng ở tầng dưới, một bức tường phủ đầy kem nhiều màu sắc, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
"Chồng ơi."
Đường Tuế dừng lại, đôi tay mềm mại khẽ lay Cố Kim Triều.
"Hửm?"
Nghe Đường Tuế gọi vậy, Cố Kim Triều thầm hiểu rõ cô nhất định đang có chuyện khác.
"Em muốn ăn cái đó."
Đường Tuế chỉ vào món kem trên bảng quảng cáo.
Nói xong, lại giương đôi mắt linh động nhìn sang Cố Kim Triều.
"Muốn ăn."
Giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu.
"Đi thôi."
Anh nắm tay Đường Tuế, cả hai bước xuống lầu, trực tiếp đi đến tiệm kem.
Sau khi hỏi nhân viên về loại kem trên biển quảng cáo, Cố Kim Triều thanh toán xong, anh cảm thấy có chút nghi ngờ, quả nhiên, thứ được đưa đến, là một chậu kem khổng lồ đầy màu sắc với rất nhiều topping, bánh su kem, bánh quy, trông rất bắt mắt.
"Òa!"
Đường Tuế nhìn mà sáng mắt lên, cái này nhìn còn ngon hơn trên quảng cáo.
"Wow wow wow!"
Đúng lúc này, có vài đứa bé đột nhiên đi tới, tất cả đều vây quanh trước bàn hai người, nhìn Đường Tuế đầy ngưỡng mộ.
"Chị ơi, cái này đắt lắm nhỉ."
"Chị ơi, cái này chắc ngon lắm."
"Chị ơi, một mình chị không thể ăn hết được đâu."
Một đám nhỏ, đứng nói luyên thuyên, siêu cấp ngưỡng mộ mà nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế có chút khó xử, tuy rằng chậu kem rất lớn, nhưng cô cảm thấy bản thân có thể ăn hết được.
"Chị ơi."
Mấy đứa trẻ bên cạnh đáng thương nhìn Đường Tuế.