Cố Kim Triều cúi đầu, gương mặt đẹp trai bỗng dí sát vào.
Mái tóc đen xõa trên gò má thanh tú của cô.
"Đường Tuế, em nên biết, tôi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì với em."
Giọng anh lạnh lẽo âm u giống như truyền ra từ lòng đất.
Lòng Đường Tuế hoảng hốt, tay vừa đẩy lên thì.
Cố Kim Triều buông cằm cô ra, dùng tay bọc lấy tay nhỏ của cô.
Bàn tay mềm như bông, giống như không xương, lại trắng nõn mịn màng như bạch ngọc.
Bàn tay Cố Kim Triều bọc lấy tay cô.
Anh nhéo nhéo.
Có hơi đau.
Đường Tuế cắn môi, không phát ra âm thanh gì.
Cố Kim Triều:???
Sao lại khóc nữa rồi.
Anh còn chưa làm gì đã khóc, anh đáng sợ đến vậy sao?
Anh chỉ...
"Em đừng khóc."
Cố Kim Triều duỗi tay lau nước mắt giúp cô, không cẩn thận lại nhìn thấy vệt đỏ mình vừa gây nên trên cằm cô.
Anh cũng đâu dùng sức lắm, sao lại đỏ lên thế.
Đường Tuế bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, muốn khóc mà không khóc ra.
Anh thật sự quá dữ, quá hung dữ.
"Em còn khóc nữa, tôi sẽ hôn em đó."
Cố Kim Triều cố ý dọa cô.
"Dù sao vừa nãy em cũng hôn tôi trước rồi."
Đường Tuế lập tức không nhịn được nữa, rúc người lại, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, đôi mắt to nhiễm đầy sương mù.
Cố Kim Triều:???
Người con gái này đúng là làm từ nước mà, lá gan cũng rất nhỏ.
"Được rồi, tôi sai rồi."
Cô cứ khóc vậy mãi, không hiểu sao, lòng anh cũng không dễ chịu gì.
Tuy giọng anh vẫn còn hơi dung dữ, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng.
Cô gái nhỏ mềm mại, khóc lên tội nghiệp chết đi được.
Khiến anh có loại cảm giác mình làm gì cô cũng được.
Có lẽ, cô là vợ anh đi!
Tiếng khóc của Đường Tuế dần biến mất nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, cô gật đầu.
Cố Kim Triều đưa tay chạm vào gò má cô.
"Rửa mặt rồi xuống ăn cơm, mẹ ở bên này."
Đường Tuế nghĩ tới mẹ, trong lòng ấm áp hơn, gật đầu như gà mổ thóc.
Xuống giường, đeo dép lên, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Mãi đến lúc nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Cố Kim Triều mới thở phào nhẹ nhõm.
Tầm mắt anh thuận tiện dừng trên đứa trẻ trong bức tranh treo trên vách tường đối diện.
Mẹ anh vì nhắc nhở anh sinh con, cũng coi như hết lòng.
Cố Kim Triều day trán, cũng đi vào nhà vệ sinh.
Anh cụp mắt xuống, thấy bàn chải mình đã có sẵn kem đánh răng, ly nước cũng được đổ đầy nước.
Đường Tuế thấy anh vào, cô dịch người sang bên cạnh nhường chỗ, tay đánh răng, bọt trắng dính trên khóe môi.
"Làm cho tôi sao?"
Cố Kim Triều bỗng cảm thấy mình không còn là mình, giơ tay chỉ.
Cô gái nhỏ cắn bàn chải đánh răng, ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe miệng Cố Kim Triều hơi cong lên, tâm trạng cũng không tự chủ được tốt lên.
Anh cầm bàn chải bắt đầu đánh răng, hai người một cao một thấp, đều mặc đồ ngủ màu đỏ cực kỳ thô tục, khoảnh khắc này cực kỳ hài hòa.
Quần áo mẹ chọn hình như cũng không xấu đến nỗi ấy.
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau ra ngoài, vào phòng để quần áo để chọn quần áo.