"Bép..." Tiếng vang giòn tan, Đường Tuế không khỏi mở mắt.
Ủa, cảnh trong mơ hình như hơi giống thật thì phải.
Cô dụi mắt, thình lình thấy Cố Kim Triều ngồi xổm bên cạnh.
Cô lập tức bị dọa ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn Cố Kim Triều.
"Anh, sao anh đã về rồi?"
Không phải nói đi công tác sao?
Chợt, Đường Tuế nhìn bàn tay nhỏ của mình.
Hình như cô vừa đánh anh.
Đường Tuế chớp mắt, nhanh chóng giấu tay mình ra sau.
Trông mặt anh nguy hiểm quá, có khi nào anh sẽ băm nát tay cô ra không nhỉ.
Hu hu, đáng sợ quá.
"..."
Cố Kim Triều thấy cô bỗng nhiên ngồi dậy, khỏa thân ngồi trong bồn tắm, may mà trên người vẫn còn bọt trắng dày đặc, che đi những bộ phận quan trọng.
Anh nhíu mày, đột nhiên đứng dậy, cầm một chiếc khăn tắm trên giá treo ném xuống.
"Mau ra ngoài đi."
Đường Tuế bị khăn tắm anh ném tới phủ lên đầu, trước mặt một mảng tối đen.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân, hình như anh ra ngoài rồi.
Đường Tuế lấy khăn tắm trên đầu xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô rời khỏi bồn tắm, xả nước.
Lấy áo ngủ trên giá treo mặc vào, đây là váy mẹ chuẩn bị cho cô.
Ừm, chất liệu không giống loại ngày thường cô thích.
Cái này có chất liệu tơ tằm, trơn nhắn, có vẻ như rất thoải mái.
Cô hơi thích sờ nó.
Đường Tuế vừa vuốt váy, vừa mơ màng buồn ngủ đi ra ngoài.
Cố Kim Triều đứng bên ngoài, hít sâu vài hơi, lúc bấy giờ mới bình tĩnh lại được, má và tai đều đỏ ửng một cách mất tự nhiên.
"Ông xã."
Cô như con mèo nhỏ, hơi sợ hãi mà gọi một tiếng.
Cô rất buồn ngủ, muốn lên giường nằm lắm rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là giường của Cố Kim Triều.
Bị cô gọi như vậy Cố Kim Triều càng mất tự nhiên thêm.
Anh quay đầu lại, nhìn Đường Tuế.
Thế mà cô lại mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu đỏ ngắn ngủn, rất ít vải.
"Cô mặc thứ gì vậy?"
Cố Kim Triều chau mày, giọng điệu cũng hơi mất kiên nhẫn.
"Cái này..."
Đường Tuế cúi đầu, kéo kéo hai cái túi trước ngực. Ngôn Tình Hài
Lại ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt mông lung.
Cực kỳ vô tội nhìn Cố Kim Triều.
"Cái này là mẹ chuẩn bị, em rất thích."
Trước giờ Đường Tuế chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, mặc dù hồi trước ở Vân Khê linh cảnh, những nhân sâm và hà thủ ô bên cạnh cũng rất yêu thương cô.
Nhưng loại tình thương của người lớn này vẫn là lần đầu tiên cô nhận được.
Cố Kim Triều dời mắt, nhíu chặt mày.
"Cô về phòng cô đi."
Anh không thích không gian riêng tư của mình có người nào khác.
Nên sẽ bài xích theo tiềm thức.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ở lại phòng ngủ của Cố Kim Triều.
Đường Tuế vốn đang mơ hồ, đột nhiên nghe Luân Hồi Kính đưa ra nhiệm vụ này, cô lập tức choáng váng.
"Ông xã."
Trước lạ sau quen.
Bây giờ Đường Tuế có thể gọi như thế này nhẹ nhàng như ăn cơm, đi ngủ.
Không hề có chút chột dạ.
"Em muốn ngủ với anh, phòng em đang sửa chữa, không biết bao giờ mới xong."
Đường Tuế ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Cố Kim Triều.
Cô tiến lên vài bước, duỗi tay kéo cà vạt anh.
"Có được không?"
Giọng nói ấm áp mềm mại, giống như Ngô Nông ở Giang Nam, quyến rũ một cách lạ lùng.
Anh híp mắt, tiền về trước một bước, khí thế áp đảo.
"Được."
Cô gái nhỏ trước mắt, hình như là một con thỏ trắng trẻo.