Độ ấm vừa phải, thật thoải mái.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa, Đường Tuế bất giác ngủ thiếp đi.
Cố Kim Triều xuống máy bay tư nhân, trực tiếp đi thang máy từ tầng cao nhất xuống.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, thình lình phát hiện bài trí trong phòng đều đã thay đổi.
Cố Kim Triều mặt không cảm xúc, đóng cửa lại, quan sát xung quanh.
Căn phòng này đúng là phòng anh.
Anh đẩy cửa ra, đi vào lần nữa.
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp ban đầu đã không còn, thay vào đó là những viền ren màu hồng nhạt vừa phức tạp vừa nhàm chán.
Anh nhíu mày, xoay người định đi tìm người thì thấy quản gia Lâm đứng đằng sau.
"Cậu chủ, tất cả những thứ này đều là do cô chủ chuẩn bị cho hai người."
"Mau thu dọn cho tôi."
Cố Kim Triều nhíu mày.
"Cô chủ vẫn còn đang ở đây, hơn nữa cô chủ đã nghỉ ngơi, giờ mà đi qua đi lại thì không tốt lắm ạ!"
Quản gia Lâm chắp tay ngực, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.
Cố Kim Triều:...
"Rầm...”
Giây tiếp theo, Cố Kim Triều vào phòng, cực kỳ khó chịu đóng sầm cửa lại.
Quản gia Lâm sờ mũi, xoay người cười tủm tỉm rời đi.
Cô chủ đến đây ở đúng là quá tốt!
Chẳng những có thể trấn trụ cậu chủ, mà buổi tối ông ta cũng có thể ngủ cùng vợ.
Cố Kim Triều tiến vào phòng, trước tiên nhìn thoáng qua giường, căn bản không nhìn thấy Đường Tuế.
Anh hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua phòng vệ sinh rồi đẩy cửa phòng vệ sinh ra nhìn vào bên trong.
Liếc mắt một cái liền thấy được phao tắm trong bồn tắm và Đường Tuế đã ngủ say.
Mái tóc dài đen nhánh xõa ra như rong biển, bởi vì ngâm mình trong nước ấm đã lâu nên gương mặt trắng sứ cũng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Trên hàng lông mi dài cong vút còn vương vài giọt nước trong suốt.
Cần cổ thon dài như thiên nga, xương quai xanh cùng với hai cánh tay đặt trên thành bồn tắm lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết.
Đẹp hệt búp bê sứ.
Cố Kim Triều nhìn cô, cảm thấy hơi khó thở, cổ họng cũng khô khốc.
Người phụ nữ này đang cố ý chăng?
Anh bước đến, đứng cạnh bồn tắm.
Càng tới gần, anh càng thấy rõ, thậm chí có thể ngửi rõ mùi sữa trên người cô.
Trong lòng dâng lên một trận khô nóng khó tả.
Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều nhẹ nhàng kéo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Anh ngồi xổm xuống, ngón tay trượt trên gò má bóng loáng trắng nõn của Đường Tuế, véo một cái.
"Đường Tuế."
Đường Tuế đang chìm vào mộng đẹp.
Hình như cô đã đến thế giới bánh kem, mọi thứ xung quanh đều là bánh kem bơ, vừa ngọt vừa thơm.
"Đường Tuế!"
Cố Kim Triều thấy đôi môi như thạch trái cây của cô chu ra.
Anh không khống chế được đưa tay nhéo.
Trong mơ, Đường Tuế đang lao vào một cái bánh kem vị dâu tây, ngay lập tức vị ngọt ngào bủa vây cô.
Cô mở miệng, nhẹ nhàng liếm nó.
Ơ, sao lại không thấy ngọt thế nhỉ?
Anh vốn đang dùng tay nhéo miệng Đường Tuế, bỗng thấy Đường Tuế nắm lấy tay mình rồi cho vào miệng mà gặm.
Người con gái này?
Cơ thể lập tức Cố Kim Triều cứng đờ.
"Đường Tuế, cô làm gì thế?"
Cố Kim Triều mím môi, hơi mất tự nhiên rút tay lại.
Trong mơ, cô đang vui vẻ ăn bánh kem dâu tây thì bỗng có một con ruồi khổng lồ bay tới, không những cướp mất bánh kem dâu tây của cô mà còn vo ve linh tinh bên tai cô.
"Ồn chết đi được, con ruồi chết tiệt này!"
Đường Tuế thở hồng hộc, duỗi tay đập tới.