Đường Tuế lại không nhịn được nhíu mày.
Tuy rằng hương vị cay rất thơm ngon, nhưng cô không thích ăn.
Cuối cùng cô ngồi trước bàn ăn.
Đường Tuế nhìn các món ngon đỏ rực trên bàn, mặt mày ủ rũ.
Quản gia Lâm khó hiểu hỏi: “Cô chủ, cô không ăn sao?”
Bởi vì khẩu vị của cậu chủ thiên về thanh đạm, nên lúc trước hai người còn cãi nhau vì chuyện này.
Buổi sáng cậu chủ ra khỏi nhà còn dặn dò phải làm cho cô chủ vui vẻ, mọi chuyện trong nhà đều làm theo sở thích của cô.
Hiện tại bọn họ làm một bàn món ngon, nhưng cảm giác cô chủ cũng không thích lắm.
“Tôi không muốn ăn mấy món này.”
Đường Tuế chống cằm, giọng nói có chút rầu rĩ.
“Vậy cô chủ muốn ăn món gì?”
Quản gia Lâm lập tức hỏi.
“Cô cứ nói ra đi, chúng tôi nhất định sẽ làm cho cô.”
Đường Tuế vừa định nói muốn ăn cháo.
Luân Hồi Kính: Nói bọn họ làm cua Moguai.
“Tôi muốn ăn cua Moguai.”
Quản gia Lâm vừa nói người làm dọn dẹp đồ ăn trên bàn vừa thắc mắc hỏi.
“Cua Moguai là gì?”
“Cua Moguai được xuất khẩu từ cảng SAOA ở California, cẩn thận lột vỏ ngoài ra, lấy thịt cua và gạch cua, thêm dăm bông nước Đức, nấm Truffle, cuối cùng rắc bột phô mai lên trên. Sau đó cho vào lò nướng mười phút là được.”
Đường Tuế nói xong, quản gia Lâm vội vàng gật đầu, lập tức cho người làm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Đường Tuế.
Đường Tuế chỉ đợi khoảng nửa tiếng là món cua Moguai đã được làm xong.
Đường Tuế cầm thìa bạc lên bắt đầu ăn.
Thịt cua rất tươi, kết hợp với hương vị của dăm bông và nấm Truffle tươi mới, ngon đến mức không nói nên lời.
Mới một lát mà cô đã ăn gần được một nữa.
Quản gia Lâm đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ ăn ngon lành, khóe miệng cũng cong lên.
Tuy rằng tìm nguyên liệu nấu ăn có hơi phiền phức.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là nhà họ Cố.
Nhà họ Cố muốn thứ gì cũng dễ như trở bàn tay.
Huống chi còn nấu cho Đường Tuế ăn.
Thấy cô vui vẻ là đủ rồi.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến nhà cũ than phiền.
Đường Tuế đang hào hứng ăn uống.
Cô vốn cho rằng Cố Kim Triều không ở đây, mình sẽ không có nhiệm vụ, cuối cùng cũng thoải mái!
Không ngờ!
Thế mà còn muốn mình đến nhà cũ than phiền.
Quản gia Lâm thấy Đường Tuế đang ăn thì dừng lại.
Ông lập tức hỏi: “Cô chủ, cô cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?”
Đường Tuế lắc đầu.
Phải đến nhà cũ, còn phải than phiền.
Có lý do nào hợp lý không nhỉ.
Vậy là, Đường Tuế ngẩng đầu lên nhìn quản gia Lâm: “Tôi thấy món cua này rất ngon, hay là đưa đến cho cha mẹ ăn thử.”
Quản gia Lâm nghe Đường Tuế nói vậy, lập tức gật đầu.
“Vâng, cô chủ, tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Từ khi cậu chủ cô chủ kết hôn, bà chủ đã cử ông đến đây giúp đỡ bọn họ.
Ông và vợ đã ở riêng ba bốn tháng.
Hiện tại cô chủ nói muốn về nhà cũ thăm hỏi, đây là chuyện tốt.
Đường Tuế ăn xong thì còn dư lại nửa con cua, lúc này quản gia Lâm cũng đã chuẩn bị xong.
Cô ngồi trên xe, ôm hộp giữ nhiệt trong lòng, xe chạy đến nhà cũ.
Sau khi xe đến nơi, Đường Tuế quen cửa quen nẻo đi đến đại sảnh, cũng thả quản gia Lâm để ông đi tìm vợ mình đoàn tụ.
“Mẹ.”
Đường Tuế vừa đi vào đã thấy mẹ Cố và đám phu nhân tiểu thư uống trà chiều.
Mẹ Cố vừa nhìn thấy Đường Tuế thì nụ cười trên mặt không đè xuống được.