“Rửa sạch rau trước.”
Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều cầm một nắm nhỏ rau xanh trên bàn, vặn vòi nước ra, rửa sạch.
Rửa xong lại đặt rau vào trong rổ nhỏ để ráo nước.
Làm xong mọi việc, Cố Kim Triều lại nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế mấp máy môi, vội vàng tránh ra, chỉ tay vào bếp lửa.
“Trứng gà.”
Cố Kim Triều đi đến, mở nồi, đổ dầu vào, đập một quả trứng gà, rồi lại đập thêm một quả trứng gà nữa.
“Nên đổ thêm ít nước vào, làm vậy nước canh sẽ có màu trắng đục.”
Đường Tuế đã ngửi thấy mùi thơm, cô liếm môi, đôi mắt to trong veo nhìn chằm chằm nồi.
Cố Kim Triều đổ nước nóng vào, nồi nhanh chóng sôi lên.
“Thả mì và rau xanh vào, rồi nêm thêm ít muối.”
Sau khi Đường Tuế nói xong bước cuối cùng, hai tay cũng nắm chặt thành nắm đấm nhỏ rồi hồi hộp nhìn cái nồi đang sôi ùng ục.
“Được rồi.”
Cố Kim Triều thản nhiên liếc nhìn bên trong nồi, rau xanh, mì và trứng đã chín.
“Em đi lấy bát!”
Đường Tuế lấy hai cái bát lớn từ trong tủ ra, đặt trên kệ bếp.
Sau đó nhanh chóng múc thức ăn, rồi bưng khay ra ngoài, đặt lên bàn ăn.
“Có thể ăn rồi.”
Đường Tuế uống một ngụm canh trước, vô cùng mềm, rất ngon.
“Cảm ơn anh đã nấu cho em, em rất vui.”
Hu hu, cuối cùng cũng không bị điện giật nữa.
Hừ.
Cố Kim Triều hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cúi đầu ăn mì.
Vừa mới ăn một miếng thì nghe thấy.
“Oa, ngon quá!”
“Chồng à, mì anh nấu thật ngon.”
“Mỹ vị nhân gian!”
“Em lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn món mì ngon như vậy.”
Vô vàn lời tâng bốc bay về phía Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều: “Im miệng.”
Đường Tuế rúc đầu lại, nhỏ giọng đáp.
“À.”
Ăn mì xong, Đường Tuế nhanh chóng thu dọn bát đũa, bỏ vào trong bồn.
Đợi khi cô quay lại, Cố Kim Triều đã đi lên lầu.
Đường Tuế sờ cái bụng nhỏ đã no nê của mình, vẻ mặt thỏa mãn.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, còn được no bụng.
Quá đã.
Đường Tuế lên lầu, leo lên giường, mặc cho ánh đèn sặc sỡ chói mắt trong phòng.
Cô có hơi mệt mỏi buồn ngủ, nên chưa tắt đèn mà đã lăn ra ngủ.
Một giấc say sưa, mở mắt ra thì trời đã sáng.
Đường Tuế híp mắt nằm trên giường, thân thể vẫn còn mềm nhũn.
Cô còn muốn ngủ tiếp.
Cô vừa lật người qua, xoay người ôm chiếc chăn bông.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, để Cố Kim Triều đến ngủ chung với cô.
Đường Tuế:!!!
Đồ điên, cô kinh hãi ngồi bật dậy!
Đường Tuế ngồi trên giường, cắn ngón tay.
Luân Hồi Kính: Cô có thể gọi điện thoại đó!
Đường Tuế nhìn điện thoại trên giường, cầm lên.
Trong điện thoại chỉ lưu mấy số.
Cô tìm số điện thoại của Cố Kim Triều, gọi đi.
“Alo.”
Ánh nắng chói chang buổi sáng cũng không thể khiến giọng nói của Cố Kim Triều ấm áp lên.
“Chồng ơi~”
Đường Tuế nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cố Kim Triều đang tổ chức một cuộc họp video với công ty, nghe vậy cơ thể chợt cứng đờ.
Trong đầu anh thoáng chốc hiện ra dáng vẻ mềm mại, nũng nịu của Đường Tuế.
Đôi mắt anh bỗng nhiên tối sầm lại.
Bị cô khơi mào hứng thú.
“Có chuyện gì?”
Ngón tay của Cố Kim Triều bỗng nhiên dừng lại trên văn kiện.
“Anh... anh có thể vào ngủ với em không?”