“Ha ha.” Đường Tuế nhìn Tần Tiền Dư như vậy, không nhịn được cười ha ha.
Sau đó cô cầm tay cô Tần: “Không có đâu, cháu muốn kết hôn với Tần Tiền Dư, nhưng bọn cháu không hiểu nhiều về chuyện kết hôn, rất nhiều việc phải làm phiền cô giúp đỡ.”
Cô Tần vừa nghe xong, hốc mắt có chút ướt át.
Dù sao bà nuôi Tần Tiền Dư từ nhỏ đến lớn, hiện tại anh nói muốn kết hôn.
Ít nhất trong lòng cô Tần vô cùng thoải mái.
“Được, tất cả cứ giao cho cô, Tuế Tuế xinh đẹp chờ lấy chồng đi.”
Cô Tần nói xong, còn đưa tay vỗ vai Tuế Tuế.
“Dạ.” Đường Tuế cười khanh khách gật đầu, còn dựa đầu nhỏ lên vai cô Tần.
Khóe miệng của cô Tần cong lên, đưa tay sờ đầu Đường Tuế, tầm mắt không khỏi ngắm chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Đường Tuế.
“Chiếc nhẫn này rất xứng với Tuế Tuế.”
“Hì hì, đây là Tần Tiền Dư tặng cho cháu, cháu cũng rất thích.”
Đường Tuế vừa nói vừa cầm hộp bên cạnh, lấy ra lắc tay kim cương.
“Da của cô cũng rất trắng nõn, vậy cô đeo lắc tay này nhé.” Đường Tuế vừa nói vừa cầm lắc tay thử trên cổ tay của bà.
“Được, cô cũng rất thích, vậy là cô và Tuế Tuế dùng đồ mẹ con rồi.”
Cô Tần thoải mái giơ cổ tay mảnh mai ra trước mặt Đường Tuế, để cô đeo lắc tay lên cho mình.
“Tuế Tuế thích hôn lễ thế nào, cháu nói cho cô biết, cô sẽ sắp xếp cho cháu.”
“Cháu sao cũng được, ánh mắt của cô tốt như vậy, cháu nghe theo cô.”
Cô Tần cúi đầu, nhìn ánh mắt sùng bái của Đường Tuế, trong lòng mềm nhũn.
Trời ơi, đúng là một bảo bối nhỏ.
Làm cho người ta yêu chút.
Tần Tiền Dư nhìn hai người bọn họ ở chung, trong lòng có chút ghen tỵ.
Nhưng anh nghĩ đến công việc của mình bận rộn như vậy, cũng không thể nào quan tâm toàn diện được.
Tuế Tuế là người đáng yêu như thế, nếu có cô thường xuyên chăm sóc, cũng khá tốt.
Tần Tiền Dư yên tâm, cười khanh khách nhìn hai người.
Đúng lúc này, điện thoại của cô Tần bỗng nhiên liền vang lên, bà cầm lên nghe, là con trai cưng của mình.
“Quan Vân Châu, có chuyện gì.”
Cô Tần nói chuyện với con trai ruột, giọng nói có chút dịu dàng, trở nên gấp gáp.
“Mẹ, con đang ở sân bay, lát nữa con muốn đưa bạn gái trở về.”
Quan Vân Châu nói chuyện, sau đó cúi đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh mình.
Đường Noãn Noãn cũng ngửa đầu, dịu dàng nhìn Quan Vân Châu một cái.
Đúng vậy, hai người bọn họ yêu nhau.
Mới một tuần.
Sau đó điên cuồng xác định nhau, muốn gặp người lớn rồi kết hôn.
Cha mẹ cô ta vô cùng hài lòng với Quan Vân Châu, đúng vậy, anh ta là người ưu tú.
Nhưng…
Không biết cha mẹ anh ta có thích mình hay không.
Đường Noãn Noãn nghĩ đến đây thì trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Quan Vân Châu nhìn vẻ mặt của Noãn Noãn thì biết trong lòng cô gái nhỏ dịu dàng này bắt đầu sợ hãi.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhéo tay nhỏ của cô ta.
Hai người nhìn nhau cười.
“Được, mẹ đang ở nhà cũ họ Tần, anh họ của con cũng ở đây, lát nữa con cứ đưa người đến đây đi.”
Khóe miệng của cô Tần cong lên, tâm trạng không nhịn được vui vẻ.