Ối, cái tên Đường Noãn Noãn này dường như có chút quen, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Trong lúc nhất thời bác Tần cũng không nhớ ra được, ngón tay ném những báo cáo đó sang một bên, đau lòng ôm lấy Đường Tuế, ngón tay được bảo dưỡng cực kì tốt nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô.
"Tuế Tuế nhà chúng ta đúng là chịu khổ rồi." Nói xong, lại nhìn thẳng vào Tần Tiễn Dư: "Tiễn Dư à, những người nhà họ Đường này, về sau con nhớ nhìn cho kĩ, đừng để họ dính chút quan hệ với nhà chúng ta."
Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu, thật ra không cần bác nói, anh cũng định làm vậy.
"Tuế Tuế, con định làm sao bây giờ?"
Bác Tần chỉ văn kiện trên bàn, hỏi Đường Tuế, dù sao đây cũng là chuyện của Đường Tuế, tất cả đều lấy Đường Tuế làm chủ.
"Kiện bọn họ, để bọn họ nhận hình phạt mà họ nên nhận."
"Đi làm đi."
Tần Tiễn Dư thu lại mấy tập tài liệu đó, đưa cho trợ lý.
"Vâng."
Trợ lý không trì hoàn chút nào, xoay người đi được vài bước lại dừng lại, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Còn muốn nói gì à?"
Tần Tiễn Dư nhìn ra sự chần chờ của anh ta.
Trợ lý nhìn Đường Tuế, có mấy lời không biết có nên nói hay không.
"Có cái gì thì anh nói thẳng đi, tôi không sao cả."
Đường Tuế mím môi cười, vẻ mặt cũng cực kì thản nhiên.
"Hôm qua tôi lúc tôi đi tra xong, cũng đã gửi một tập tin cho nhà họ Đường, đồng thời cũng hỏi bọn họ định giải quyết chuyện này thế nào. Nhưng đến giờ đã được một ngày rồi mà nhà họ Đường vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục, tôi thấy bà bảo mẫu kia sống trong nhà đó, cuộc sống như cá gặp nước, rõ ràng là nhà họ Đường vốn không để chuyện này vào mắt."
Lúc trợ lý nói mấy lời này, còn có chút tức giận.
"Tuế Tuế."
Nghe thấy lời này, trong lòng bác Tần càng thêm không vui, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế, trong mắt tràn đầy đong lòng.
"Không có việc gì đâu bác."
Đường Tuế lắc đầu: "Con đã đoạt tuyệt quan hệ với bọn họ rồi, về sau con đi cầu của con, họ đi đường của họ."
Bác Tần thấy Đường Tuế như vậy, dường như là dáng vẻ bất cần, bà đoán không biết trong lòng cô gái nhỏ đang nghĩ cái gì đây.
Ôi, đứa con nào mà chả mong chờ tình thương của mẹ chứ.
Đáng thương quá đi, đứa bé không biết đã phải chịu bao nhiêu tổn thương mới có thể ra nông nỗi như này chứ.
"Ôi."
Bác Tần cúi đầu thở dài một tiếng, phất tay cho trợ lý ra ngoài làm việc.
"Tuế Tuế à, về sau con cứ ở nhà bác đi, bác chính là bác của con, nếu con nguyện ý, cũng có thể coi bác là mẹ con, dù sao bác cũng nuôi Tiễn Dư từ bé."
Bác Tần nhìn bộ dáng đáng yêu của Đường Tuế, trong lòng không biết đã lo lắng đến cỡ nào rồi.
Cặp cha mẹ đáng chém ngàn đao kia, trong lòng cũng không biết nghĩ như thế nào nữa, một đứa con tốt thế này cũng có thể bỏ qua, thật sự rất ghê tởm.
"Được."
Đường Tuế gật đầu, trong lòng cũng cực kì vui mừng.
"Con thích bác."
Nói xong, cơ thể mềm mại lập tức ôm lấy bác Tần.
Bác Tần nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, khỏi phải nói có bao nhiêu tiếc nuối.
"Bọn họ không thích con, vậy bọn bác thích con, đúng không, Tiễn Dư."
Trong lúc bác Tần nói chuyện còn không quên kéo Tần Tiễn Dư vào.
Tần Tiễn Dư sửng sốt một chút, nhưng mà hai người bác Tần và Đường Tuế đều đang nhìn chằm chằm anh.