Lúc trước cô bảo anh đang bị bệnh, phải cẩn thận điều dưỡng cơ thể, bây giờ lại bảo anh đi làm việc.
"Không phải em muốn tôi cẩn thận điều dưỡng thân thể ư?"
"Em thấy cơ thể anh bây giờ rất tốt, vừa mới thư giãn xong, xem xong một bộ phim rồi, em cảm thấy anh nên kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.". đam mỹ hài
Tần Tiễn Dư ngồi ngay ngắn nhìn Đường Tuế nghiêm túc nói bừa.
"Vậy bây giờ tôi nên đi làm đúng không?"
Anh hỏi.
"Đúng."
Đường Tuế gật đầu giống như trống bỏi vậy.
Cô thấy Tần Tiễn Dư đang cúi đầu chuẩn bị đi làm việc, thì cũng ngáp một cái, lên giường đi ngủ.
Tần Tiễn Dư vừa mới mở văn kiện ra đã thấy trên giường truyền đến tiếng động, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đường Tuế không biết đã nằm lên giường anh từ khi nào.
Thật đúng là một chút cũng không cho rằng mình là người ngoài.
Tần Tiễn Dư khoanh hai tay lại, ánh mắt híp híp nhìn Đường Tuế nằm trên giường, ánh mắt cũng càng thêm âm trầm.
Một chỗ nào đó trong lòng thật sự đã bị hòa tan.
Đợi một lát sau, vẻ mặt của Tần Tiễn Dư lại thay đổi.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 4, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 40.
Đường Tuế đang ngủ say, chợt nghe thấy thông báo này, cặp mày đẹp nhịn không được mà nhíu chặt lại.
"Ồn chết đi được."
Trong miệng lẩm bẩm than thở.
Tần Tiễn Dư cười khẽ, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn, cố gắng không gây ồn đến Đường Tuế.
Đợi đến tối, lúc bác Tần đến đây, Đường Tuế vẫn ở trên giường ngủ say chưa tỉnh, mà Tần Tiễn Dư lại ngồi trên sô pha làm việc chăm chỉ.
Bác Tần đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng có cảm giác kích động.
Năm tháng tĩnh hảo, chắc cũng chỉ như thế này thôi.
Bác Tần cười cười ngồi xuống.
Có điều rõ ràng là Tần Tiễn Dư nằm viện, nhưng mà Tuế Tuế lại ngủ trên giường, mà tên cuồng công việc Tần Tiễn Dư này lại đang cố gắng làm việc, coi như là một người yêu thương vợ.
Đoán chừng là bác Tần mang đồ ăn đến, hơn nữa có Tần Tiễn Dư ở đây nên cả phòng đều có mùi thơm ngào ngạt.
Đường Tuế hít hít cái mũi, đứng dậy rời giường, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.
Nhìn thấy bác Tần ngồi cách đó không xa bèn đi ra khỏi giường, bay nhanh giống như bướm, chẳng mấy chốc người đã đứng trước mặt bác Tần.
"Có ngủ ngon không?"
Bác Tần nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tuế, nhịn không được mà nở nụ cười ha hả.
"Vẫn khá tốt ạ."
Đường Tuế gãi đầu, cười khanh khách nhìn bác Tần.
"Bác mang rất nhiều đồ ăn đến, hai đứa các con nhanh ăn cơm tối đi."
"Con đi rửa tay một chút rồi qua ngay ạ."
Sau khi rửa tay xong, Đường Tuế lại tới trước ghế sô pha, vươn tay về phía Tần Tiễn Dư.
Tần Tiễn Dư bỗng nhiên thấy một bàn tay trắng noãn nhỏ bé vươn tới trước mặt mình, khóe miệng hơi cong lên, đưa bàn tay xương khớp rõ ràng của mình lên nắm lấy bàn tay của cô.
Đường Tuế cực kì thoải mái đỡ anh dậy, hai người cùng đi tới cái bàn trước mặt.
"Ăn cơm thôi."
Nhưng mà, Tần Tiễn Dư có chút không được tự nhiên.
"Bác, bác ăn cơm đi, nhìn con làm gì."
Tần Tiễn Dư sắp không nhịn được nữa.
"Dáng vẻ con đẹp chứ sao."
Bác Tần cười cười, nhìn anh một cái thật sâu, dường như còn có thâm ý khác.
Tần Tiễn Dư:...
Chờ thêm một thời gian nữa em họ anh về rồi, đến lúc đó chắc hẳn bác sẽ không có nhiều thời gian chú ý đến anh đâu.