"Mấy ngày này, anh vẫn chỉ nên ăn đồ ăn nhẹ một chút."
Nói xong, lại đút thêm một thìa nữa.
Bác Tần nhìn thấy cảnh tượng này, không nói cũng biết trong lòng bà hài lòng thế nào.
Ôi chao, vừa nãy thấy Tuế Tuế rất muốn ăn, ai biết được cô gái nhỏ thế mà lại kiềm chế không ăn trước để đút cho Tiện Dư ăn trước.
Ôi, ôi, cô gái nhỏ thật sự yêu thảm Tiễn Dư rồi.
Xem ra chuyện tốt sắp tới rồi.
Tần Tiễn Dư được cô đối xử đặc biệt như thế, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 5, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 50, cô lợi hại quá nhân sâm tinh.
Đường Tuế nghe được lời khen của Luân Hồi Kính, trong lòng cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Lập tức, đút cơm càng thêm ân cần.
Ha ha, chỉ cần Tần Tiễn Dư được ăn no thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Giá trị hắc hóa này, đã giảm tới năm mươi rồi, cô có cảm giác không bao lâu nữa nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.
Đợi đến khi Tần Tiễn Dư ăn xong, Đường Tuế còn vô cùng tri kỉ lau miệng giúp anh.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi ăn cơm."
Đường Tuế cười khanh khách nói xong thì xoay người đi tới bàn ăn.
"Bác, con có thể ăn rồi." Trong giọng nói của Đường Tuế mang theo chút vội vàng, rõ ràng là cô cực kì muốn ăn.
Bác Tần nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tuế thì cười vui vẻ.
"Được rồi, con ăn nhanh lên đi, nếu không đồ ăn đều nguội lạnh cả."
Đường Tuế gật đầu, cầm chiếc đũa lên bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Bác Tần cực kì thích nhìn Đường Tuế ăn cơm, cô thật sự rất khác những cô gái thích giảm béo khác, hai má ăn đến phình lên, đáng yêu giống hệt chuột hamster.
Nhìn thấy vậy, bác Tần có chút đói bụng.
Thật ra lúc ở nhà bác đã ăn rồi.
Nhưng nhìn Đường Tuế ăn, thật sự rất ngon, bác Tần nhịn không được cũng ăn cùng.
"Ha ha ha..."
Hai người đối mặt nhịn không được mà nở nụ cười.
Tần Tiễn Dư đang cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, bỗng nhiên nghe được tiếng cười của họ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà khẽ cong lên.
Ăn sáng xong, bác Tần kéo tay Đường Tuế, mãi không chịu buông ra.
Bà ngước mắt lên nhìn Tần Tiễn Dư nằm trên giường vẫn đang làm việc.
Lúc này mới lên tiếng: "Tiễn Dư, bác dẫn Tuế Tuế về nhà một chút, để cho trợ lý và Tiểu Liễu ở lại chăm sóc con chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Mặc dù về vấn đề ăn uống, Đường Tuế không thể tách rời Tần Tiễn Dư.
Nhưng lúc này cô đã ăn uống no đủ, hiện tại lại cảm thấy tách ra cũng không sao cả.
Cô không muốn suốt ngày đều ở viện, muốn ra ngoài đi dạo, đặc biệt là đi dạo với bác Tần.
"Được."
Tần Tiễn Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn bác Tần, khẽ gật đầu.
Bác Tần cười ha hả kéo Đường Tuế rời đi.
Những người mà bà mang đến cũng đi theo.
Sau khi một đám người đi rồi, không khí trong phòng bệnh trở nên yên lặng trong nháy mắt.
Lát sau, trợ lý lấy văn kiện từ bên trong cặp táp, đưa đến trước mặt Tần Tiễn Dư.
"Giám đốc, ngài bảo tôi điều tra chuyện của cô Đường, lý lịch của cô ấy cực kì đơn giản, đều ở trong nửa tờ giấy này."
Tần Tiễn Dư nhận lấy tờ giấy đọc một lát, vẻ mặt cũng xảy ra chút biến hóa.
Hóa ra, cô còn đáng thương như vậy.
Từ nhỏ đã bị cha mẹ để cho ở riêng, còn tuyển cho cô một bảo mẫu ác độc.
Một nhà bão mẫu, chẳng những dùng hết tài nguyên của cô, còn đối xử với cô không đánh thì mắng, khó trách, anh thấy chỗ cánh tay lộ ra bên ngoài của cô xanh xanh tím tím.