Một đứa bé giống hệt Đường Tuế, bác Tần vừa nghĩ đến đó, trong lòng đã cảm thấy vui vẻ.
Bà cong cong khóe môi, cao hứng định ra ngoài, nhưng vừa nhìn đồng hồ kim cương trên cổ tay, bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
Dù Tần Tiễn Dư không ăn cơm, nhưng đứa nhỏ Đường Tuế này cũng phải ăn cơm chứ.
Cho nên, nghĩ một lát, bác Tần vẫn quay người lại, đi tới trước giường.
"Nên tỉnh rồi."
Giọng nói của bác Tần cực kì dịu dàng.
Đường Tuế vừa thấy bác Tần, tâm trạng đã cực kì tốt.
Lúc này cô đứng dậy rời giường, cười tủm tỉm với bà: "Bác, sao mới sáng sớm mà bác đã tới rồi."
Sau khi Đường Tuế rời giường thì lập tức nghe được thông báo trong đầu, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
"Mang đồ ăn sáng đến cho các con."
Bác Tần chưa thèm liếc mắt nhìn Tần Tiễn Dư cái nào đã nắm tay Đường Tuế dẫn cô đến trước cửa nhà vệ sinh.
Đường Tuế đi vào, bác Tần đứng ngoài cửa chờ, hai người câu được câu không nói chuyện.
Tần Tiễn Dư thấy vậy, cảm thấy không thể tưởng tượng được, bác của anh bình thường đều mắt cao hơn đầu, có bao giờ thấy bà đối xử với người ta vậy đâu.
Rõ ràng là Đường Tuế lọt mắt bà rồi.
Đường Tuế rửa mặt xong, vừa mở cửa ra đã bị bác Tần nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
"Đi nào, ăn tạm thứ gì trước đã, bác không biết con thích ăn gì, nên bảo đầu bếp Trung Quốc và đầu bếp Tây nấu mỗi thứ một ít. Cũng may là nhà ăn bệnh viện rất lớn, có thể bố trí một cái bàn tới.
"Vâng ạ."
Đường Tuế gật đầu, vội vàng đi tới nắm tay bác Tần, hai người ngồi xuống ghế.
Vừa mới chuẩn bị ăn, Đường Tuế bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Luân Hồi Kính vang lên trong đầu.
Luân Hồi Kính: Có nhiệm vụ: đút cơm cho Tần Tiễn Dư trước, thời gian đếm ngược là nửa giờ, cố lên nhé, nếu thất bại là bị điện giật đó.
Bàn tay cầm đũa của Đường Tuế hơi siết chặt.
Một bàn lớn mỹ thực trước mặt vẫn đang mời gọi cô đây này.
Rút kinh nghiệm xương máu, Đường Tuế vẫn buông chiếc đũa trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía giường.
Lúc này, Tần Tiễn Dư vừa mới rửa mặt xong, tiếp tục nằm trên giường, anh đứng đứng không tiện, đều là tài xế Tiểu Liễu chăm sóc anh.
Tần Tiễn Dư thấy ánh mắt của Đường Tuế nhìn qua, không hiểu sao trong lòng cảm thấy cực kì khiêu khích.
"Tuế Tuế, con sau vậy, sao không ăn đi?"
Bác Tần thấy cô không động đũa: "Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?"
Nghe thấy lời này, Đường Tuế ngoan ngoãn lắc đầu với bác Tần: "Không phải ạ, con chỉ thấy Tiễn Dư còn chưa ăn nên muốn đút anh ấy ăn trước."
Đường Tuế nói xong thì đứng lên.
Cô cầm lấy một cái khay, chọn mấy miếng bánh ngọt nhẹ, lại thêm một bát cháo trắng, lấy một chút đồ ăn sáng bưng đến trước mặt Tần Tiễn Dư.
"Tiễn Dư, anh ăn một chút đi."
Lúc nói chuyện, giọng cô mang theo một chút nũng nịu, ngay cả ánh mắt cũng ngập nước.
"Em gọi tôi là gì?"
Yếu hầu Tần Tiễn Dư co rút, dường như trong khoảng thời gian ngắn anh không cách nào thích ứng với xưng hô của Đường Tuế.
"Tiễn Dư."
Đường Tuế mở to đôi mắt trong veo, ánh mắt nhìn Tần Tiễn Dư sáng rực lên.
"Ăn một miếng trước đã." Bàn tay nhỏ bé trắng noãn cầm một miếng bánh ngọt, đưa đến bên miệng Tần Tiễn Dư.
Tần Tiễn Dư hé miệng ra, ăn một miếng.