Biết cái gì? Vẻ mặt Tần Tiễn Dư mơ màng.
Có cái gì, đến anh còn chưa biết đâu.
"Thằng nhóc ngốc này." Bác Tần nhìn thấy dáng vẻ Tần Tiễn Dư như thế, không nhịn được mà cười lớn: "Con có cô gái tốt như Tuế Tuế đây rồi, các cô gái mà các bác giới thiệu sao có thể lọt mắt con cơ chứ. Nếu không phát sinh chuyện này, còn còn muốn giấu Tuế Tuế đến bao giờ?"
Nghe xong lời này, Tần Tiễn Dư mới hiểu được bác đã hiểu lầm anh rồi.
Mà lần đầu tiên anh lại không muốn giải thích.
Chỉ nghĩ, bị hiểu lầm như thế thật ra cũng có chỗ tốt.
"Tốt lắm, bác về trước đây, hai người các con cũng có thể từ từ nói chuyện."
Bác Tần cười, biết họ là vợ chồng son, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải thì thầm với nhau, nhất là sau khi đã trải qua sống chết, thì loại cảm giác này sẽ càng thêm mãnh liệt.
Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu, nhìn theo bóng bác Tần đang đi ra ngoài.
Đường Tuế tiễn bác Tần đến tận cửa.
"Bác, bác đi thong thả nhé."
Bác Tần nhìn thấy dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của Đường Tuế, chỉ tiếc không thể đóng gi mang cô về nhà.
Trong lòng bà đã quyết định, chờ đến khi Tần Tiễn Dư về nhà, bà sẽ thương lượng đến nhà anh sống một thời gian.
Đến lúc đó, bà cũng có thể tự mình chăm sóc Tuế Tuế.
"Con vào đi thôi, ngày mai bác lại mang đồ ăn ngon tới cho con."
Bác Tần vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đường Tuế.
"Vâng ạ."
Đường Tuế gật đầu, trong đôi mắt đen nhánh của cô như có một dòng suối lấp lánh đang lưu động.
Sau khi bác Tần rời đi, Đường Tuế cũng đóng cửa phòng lại, xoay người đi vào trong.
Mới vừa quay đầu lại đã thấy sắc mặt u ám của Tần Tiễn Dư, vẻ mặt cũng vô cùng lãnh đạm.
"Anh làm sao thế?"
Đường Tuế chớp chớp bộ lông mi cong dài, nhịn không được hỏi một câu.
"Vừa rồi em để bọn họ hiểu lầm quan hệ của tôi với em? Em cố ý đúng không?"
"Hiểm lầm quan hệ? Quan hệ gì?"
Đường Tuế chớp mắt, tỏ ý không hiểu.
"Em không thấy là bác của tôi đối xử với em đặc biệt tốt sao?"
Đối diện với khuôn mặt thanh thuần nhỏ nhắn của cô, Tần Tiễn Dư có chút không giải thích được.
"Đối xử với em đặc biệt tốt á?"
Đường Tuế nhớ lại một chút, rồi gật đầu.
"Đúng vậy, đối xử với em cực kì tốt, cực kì thích em."
Tần Tiễn Dư: "Vậy em đã nghĩ đến chưa, vì sao bà ấy lại đối xử với em tốt như thế?"
Nói xong, Tần Tiễn Dư không nhịn được mà nhướng mày.
"Lúc đầu là vì em là ân nhân cứu mạng của anh, về sau lại cảm thấy được em cực kì đáng yêu chứ sao."
Đường Tuế nói xong, chính cô cũng bị chọc cười.
Tần Tiễn Dư:...
Cho tới bây giờ anh chưa từng gặp qua người có da mặt dày như thế.
Một lát sau, Đường Tuế lại ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Tần Tiễn Dư: "Vừa nãy anh rõ ràng biết bác hiểu lầm anh, vì sao anh lại không giải thích?"
Hừ, cũng không phải quá ngu ngốc.
Tần Tiễn Dư hừ lạnh một tiếng, nếu đã hiểu lầm rồi, vậy đâm lao theo lao không phải tốt lắm à.
Dù sao, bình thường anh đều bị bọn họ giục cưới, bây giờ đã có sẵn một người rồi, sẽ không cần phí công nữa.
Một người hai tác dụng.
Coi như là sử dụng triệt để.
"Ôi." Dường như bỗng nhiên Đường Tuế nhận ra gì đó, cười khanh khách trừng mắt nhìn Tần Tiễn Dư: "Anh không phải là muốn em giả vờ làm bạn gái anh chứ?"
"Thế nào hả?" Lông mày Tần Tiễn Dư hơi nhướng lên: "Không muốn à?"
"Không có, không có."
Tần Tiễn Dư thấy dáng vẻ tham tiền của cô, hừ một tiếng, chỉ là tiền thôi mà, không sao cả.