Anh từng nghe qua một câu, phụ nữ được làm từ nước.
Những người phụ nữ khác thì anh không biết, nhưng người con gái trước mắt này chắc chắn là vậy!
Luân Hồi Kính: Anh ta vẫn không gọi cô là vợ, điện giật đếm ngược 3,2
Đường Tuế rũ tay, hai mắt đẫm lệ nhìn Cố Kim Triều.
Liếc mắt đưa tình: "Ông xã, anh thật sự quên rồi sao?"
Cố Kim Triều:...
Tuy cô rất đáng thương, nhưng anh thật sự không có chút cảm giác hay ấn tượng nào.
Luân Hồi Kính: Điện giật đếm ngược, 3,2
Dòng điện mãnh liệt xuyên qua người, khí huyết ngừng chảy, cả cơ thể gần như tê liệt.
Cơ thể Đường Tuế giật giật vài cái kỳ lạ, cô không thể nào ngồi tiếp được, cuối cùng xụi lơ ngã xuống sô pha.
Trước khi hôn mê, suy nghĩ trong đầu chính là...
Cái tên đàn ông giá trị hắc hóa chỉ có 60 này, trái tim thật sắt đá.
Hu, cô sợ quá.
Làm sao bây giờ!
"Này... em làm sao vậy?"
Cố Kim Triều thấy cô bỗng nhiên giương nanh múa vuốt rồi ngất đi.
Chẳng lẽ bị anh chọc giận rồi?
"Này."
Cố Kim Triều tiến đến gần, duỗi tay chạm cô một cái.
Đường Tuế ngửa đầu ra sau, lộ ra cần cổ thiên nga thon dài.
Cố Kim Triều nhíu mày, giơ tay mình lên so sánh, trùng khớp, hiển nhiên là do chính anh làm.
"Cậu, cậu chủ."
Trong bóng tối, Quản gia Lâm từ ngoài bước vào, ông ngửi được mùi máu tươi trong đại sảnh, vẻ mặt chợt thay đổi.
Cậu chủ sẽ không giết Đường tiểu thư trong lúc bạo ngược đấy chứ!
Trong lòng quản gia Lâm lộp bộp, đứng im tại chỗ, không dám thở mạnh.
"Tới bệnh viện."
Cố Kim Triều mím môi, nhìn chằm chằm cơ thể đáng thương trên sô pha, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được, ôm cô lên.
Anh đi tới trước mặt quản gia Lâm, thấy ông ta còn đứng dại ra, lập tức cau mày.
"Cậu, cậu chủ, mời đi theo hướng này."
Quản gia Lâm hơi cúi đầu, đi trước dẫn đường.
Ông ta vừa đi vừa không nhịn được quay đầu lại, lén nhìn Cố Kim Triều.
Dưới ánh đèn đường, tình trạng thê thảm của hai vợ chồng họ cũng được quản gia Lâm thu hết vào đáy mắt.
Cậu chủ bị vỡ đầu, cả người đẫm máu, cô chủ càng thảm hơn, trực tiếp hôn mê, chưa biết sống chết.
Haizz, quá oan nghiệt.
Nguyên do vì thân thể, người nhà đặc biệt xây dựng một bệnh viện cho Cố Kim Triều, ở đó có đầy đủ mọi cơ sở vật chất.
Đường Tuế được người khác đẩy đi kiểm tra.
Cố Kim Triều băng bó miệng vết thương xong cũng tiến hành kiểm tra tổng quát.
Khoảng hơn một tiếng sau, Cố Kim Triều ngồi trên sô pha trước giường bệnh của Đường Tuế.
Trong tay anh là giấy chứng nhận kết hôn của hai người, cùng với một ít báo cáo điều tra về Đường Tuế.
Anh là mất trí nhớ chứ không mất não.
Không phải ai nói gì anh cũng tin.
Cố Kim Triều xem mấy thứ này xong, vẻ mặt vẫn lạnh băng như cũ, người lạ chớ gần.
Chỉ là...
Ngón tay thon dài của Cố Kim Triều nhẹ nhàng gõ trên đống tài liệu.
Đường Tuế vừa rồi so với Đường Tuế trong báo cáo khác một trời một vực.
Nhìn như hai người khác nhau.
Hai người họ là liên hôn gia tộc.
Nhưng Đường Tuế lại nói, anh rất yêu cô.
Cô nói dối?
Anh nhìn quản gia Lâm bên cạnh.
"Chú Lâm, tình cảm giữa tôi và Đường Tuế có tốt không?"
Quản gia Lâm vốn đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bỗng nhiên bị điểm danh.
Ông ta xấu hổ cười trừ: "Chuyện riêng của cậu chủ và cô chủ, sao tôi có thể biết được."