Cả nhà bọn họ đều là rác rưởi, cuối cùng cô rõ ràng là bị ngược đãi đến chết.
Ồ, kể cả như thế, cha mẹ cô cũng chỉ có rơi hai giọt nước mắt tượng trưng, cuối cùng lại vui vẻ đưa em gái đi tham gia vũ hội.
Đường Tuế cảm giác được quần mình bị người ta kéo xuống, thì mới nhớ đến tình hình hiện tại của mình.
Cô đang bị con trai của bảo mẫu làm nhục.
Đến nước này rồi, sao có thể chịu được nữa!
Đường Tuế còn chưa kịp mở mắt ra, nhưng chân đã tung một cú đã khiến người đang đè lên cô ngã xuống đất.
"!"
Lưu Quân bất ngờ bị đá vào ngực, xương cụt cũng bị đập xuống, đang nằm trên mặt đất kêu la đầy đau đớn.
Đường Tuế từ trên giường đứng lên, dùng chân trần dẫm lên ngực Lưu Quân.
Trong nháy mắt, Lưu Quân cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá đè lên, ngay cả việc hít thở cũng có chút khó khăn.
Lúc này cô mới nhìn thấy diện mạo của Lưu Quân.
Người chỉ cao khoảng một mét sáu, nhưng cơ thể lại béo đến 90 ki lô gam.
Trên khuôn mặt có từng thớ mỡ chen chúc nhau, chưa kể đến khuôn mặt còn bị rỗ, đầy mụn, lỗ chân lông thô to bóng loãng.
Là một thằng béo khiến người ta ghê tởm.
Đường Tuế có chút ghét bỏ, cô lắc lắc tay, nhịn xuống không nôn ra.
Cái tên trước mắt này thật sự là...
Giết chết anh ta còn ngại bẩn tay.
Còn chưa thoát khỏi cảm giác ghê tởm, Đường Tuế đã cảm thấy người dưới chân có ý đồ giãy dụa.
Đường Tuế cau mày, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lưu Quân.
Cho tới bây giờ, cô còn chưa gặp qua người nào ghê tởm đến mức này.
Trong chớp mắt, Đường Tuế bỗng có suy nghĩ giết chết hắn đi cho rồi.
Ngay khi Đường Tuế bắt đầu dùng sức, thì Luân Hồi Kính bỗng nhiên lên tiếng: Cô đang làm gì thế?
Luân Hồi Kính: Giết người là phạm pháp...
Trước kia cô đâu có thế này, sao bây giờ lại thế nhỉ?
Trong đầu Luân Hồi Kính có một phán đoán mơ hồ, chằng lẽ là...
Có điều, Luân Hồi Kính đã nhận ra biến hóa của Đường Tuế.
Luân Hồi Kính: Chỉ cần đi hết vị diện này, là cô có thể biến thành người rồi, sẽ được trở về trên trời.
Tong lòng Đường Tuế khẽ dao động.
"Có thể biến thành người?"
"Trước kia lúc biến thành người ấy, chỉ có thể duy trì được một ngày rưỡi, so với bây giờ thì bây giờ hình như có thể duy trì lâu hơn."
Luân Hồi Kính: Nhưng mà, bây giờ cô đang phải trải qua một thử thách, trong vị diện này, biên độ dao động của tích cách của cô sẽ lớn hơn trước kia.
Cảm xúc đối với thiện ác của cô sẽ bị khuếch tán sâu hơn.
Chỉ cần một chút sơ ý, là cô sẽ bị loại.
Mà ở lại trong vị diện này cũng sẽ sống không bằng chết.
Đường Tuế:...
Không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không thể biến thành người được. Đến lúc đó cô sẽ bị loại, đừng nói là người, ngay cả biến thành cây củ cải cũng không được.
Nghĩ thôi đã thấy bực bội rồi.
Nếu cô giết Lưu Quân, vậy nửa đời sau của cô sẽ bị nhốt trong tù.
Không thể được.
Tuy rằng tên Lưu Quân này cực kì ghê tởm.
Nhưng nếu chỉ vì loại rác rưởi này mà hại chính mình, thì cũng không đáng.
Đường Tuế lập tức rút chân về.
Mà Luân Hồi Kính cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tuế cúi đầu xuống, nhìn thấy Lưu Quân đã ngất đi rồi, cũng không biết bị đau hay là do bị dọa sợ.
Phòng ngủ phụ, là phòng bảo mẫu Lý Quế Nga đang ở.
Lý Quế Nga vốn đang lướt điện thoại xem các video ngắn.
Không phải bà ta không nghe thấy tiếng thét chói tai và tiếng kêu cứu của Đường Tuế, nhưng mà bà ta chỉ chỉnh âm lượng điện thoại đến mức lớn nhất.
Trong lòng bà ta còn nghĩ, đứa ngốc giống Đường Tuế kia, có thể được con trai bà ta để ý, là phúc khí của cô.
Lý Quế Nga là bảo mẫu mà nhà họ Đường mời đến để chăm sóc Đường Tuế.