Đây là vừa mới bị Cố Kim Triều bóp.
Luân Hồi Kính: giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều 60, phải cố gắng lên nha.
Đường Tuế:...
Cô nhìn bình hoa bên cạnh rồi lại nhìn Cố Kim Triều đầu đầm đìa.
Cô nhanh chóng bò qua, dùng tay bịt kín vết thương của Cố Kim Triều, ngón tay cô hơi run rẩy, hi vọng Cố Kim Triều sẽ không tỉnh lại vào lúc này.
Nguyên chủ đã dùng bình hoa đập anh, không biết lát nữa cô có bị bóp chết không.
Hu hu hu.
Che một lát, cô phát hiện tuy máu tươi đã chảy chậm lại nhưng sắc mặt Cố Kim Triều vẫn tái nhợt.
Toàn thân anh đẫm máu.
Đường Tuế cắn răng, mắt ngập nước, cô cầm mảnh sứ vỡ, nhẹ nhàng vạch một đường lên đầu ngón tay.
Khuôn mặt cô đau đến biến dạng.
Cô vội vàng nhét ngón tay vào miệng Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều đang ngủ mê mang, cảm giác ý thức mình đã hoàn toàn mơ mơ màng màng, như sắp thoát khỏi trạng thái này.
Bỗng nhiên, có một dòng rượu ngon chảy vào khoang miệng, ngọt ngọt, thanh thuần, tỏa ra sức sống vô hạn, làm anh bỗng cảm thấy phấn chấn.
Anh khẽ chớp hàng mi dài.
Mở mắt ra, thình lình thấy được một cô gái đang khóc như mưa, trên khuôn mặt trắng nõn còn dính máu.
Có lẽ vì vừa mới khóc xong nên đôi ngươi trong suốt mịt mờ gợn lên ánh nước.
Hả?
Một giây tiếp theo, Cố Kim Triều phát hiện ngón tay của cô, nhét trong miệng mình.
Cố Kim Triều nhíu mày, khuôn mặt toát ra một cỗ ngoan lệ.
“A...”
Đường Tuế đột nhiên thấy Cố Kim Triều vậy mà tỉnh rồi, tay cô còn đút trong miệng anh, cô hoảng đến mức nhanh chóng rút ra rồi núp vào ngực anh.
Hi vọng Cố Kim Triều sẽ không phát hiện là máu cô đã cứu anh.
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, len lén đánh giá Cố Kim Triều.
Mặt mũi anh toàn là máu, dáng vẻ thật đáng sợ.
Giống như sẽ ăn thịt người!
Hu hu, cô nhất định phải trốn cho kỹ.
Bằng không nếu để anh biết cô là nhân sâm, anh sẽ ăn sạch cô.
Ngẫm lại, Đường Tuế rúc mặt ra, sẵn tiện giấu luôn bàn chân nhỏ của mình.
Đang lúc Đường Tuế cuống cuồng, Cố Kim Triều càng nhíu mày chặt hơn.
Không biết anh đang suy nghĩ gì, chắc là nhức đầu, anh cáu kỉnh sờ trán một cái.
Cả người đều mang theo loại hơi thở không dể chọc.
Đường Tuế căng thẳng níu lấy váy mình.
Trong lòng thấp thỏm, không biết phải đánh sao cho xong trận này.
“Tôi là ai?”
Bỗng nhiên!
Cố Kim Triều mở miệng nói chuyện.
Anh vậy mà không nhớ rõ mình.
Đường Tuế vô cùng vui vẻ.
Cô nỗ lực để mình không cười như nở hoa, gắng sức duy trì lạnh nhạt.
“Hả?”
Cố Kim Triều thấy cô không để ý đến mình, vẻ mặt hơi kỳ quái.
“Éc... Anh tên là Cố Kim Triều.”
Luân Hồi Kính: anh ta bị cô đánh đến mất trí nhớ, cô hên đấy.
Nghe Luân Hồi Kính nói vậy, lòng Đường Tuế hơi nhảy cẫng lên.
“Cô là ai?”
Cố Kim Triều niết ấn đường, mệt mỏi hỏi lại.
Nói xong câu đó, Đường Tuế lại cảm thấy hình như có gì đó thiếu thiếu.
Vậy là, cô liếm môi, nói tiếp: “Là người anh thích nhất.”
Nói vậy, có khi nào anh sẽ đối tốt với cô chút không.
Cố Kim Triều híp mắt, như đang dò xét Đường Tuế, muốn nhìn ra gì đó trên mặt cô.
Đường Tuế dưới tấm mắt của anh, cơ thể căng cứng, bờ môi căng mọng mím chặt.
Ngay cả hai bàn tay nhỏ cũng nắm chặt lại.
“Người tôi thích nhất?”
Cố Kim Triều hỏi lại lần nữa.