Tống Nhuyễn Nhuyễn sợ Lục Dữ Phong sẽ nhìn thấy.
Nếu Lục Dữ Phong nhìn thấy thì có thích hay không?
Từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy Đường Tuế không trang điểm, vì thế không biết Đường Tuế có vẻ yếu đuối mềm mại như thế, mà Lục Dữ Phong lại thích mẫu người đó.
“Tuế Tuế, cô thay lễ phục, sao lại còn tẩy trang đi thế.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn đè xuống sự ghen tỵ trong lòng.
Đường Tuế đưa tay sờ tóc, khẽ cười: “Ồ, tôi chỉ cảm thấy chiếc váy này không thích hợp với phong cách trang điểm đậm.”
“Cô Đường, cô lớn lên đẹp, cho dù không trang điểm cũng rất đẹp.”
“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy qua làn da nào đẹp như cô Đường.”
Đám nhân viên phục vụ cũng không phải nóng lòng muốn bán hàng nên mới có thể nói như vậy.
Dù sao chiếc váy được đặt riêng này cũng lựa chọn khách hàng.
Không thể nào không bán được.
Nhưng Đường Tuế mặc thật sự quá đẹp.
“Nhuyễn Nhuyễn, cô cảm thấy đẹp không?”
Đường Tuế không có để ý tới những nhân viên kia, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Tống Nhuyễn Nhuyễn.
Tống Nhuyễn Nhuyễn đè xuống vẻ ghen ghét trong lòng, trên mặt nở nụ cười dối trá.
“Tuế Tuế lớn lên xinh đẹp, chắc chắn mặc gì cũng đẹp, Tuế Tuế, cô thuộc về người đẹp trang điểm đậm, cho nên tôi cảm thấy váy thấp ngực màu đỏ này càng thích hợp với cô hơn, nhất là dáng người cô trước lồi sau lõm, nếu không để lộ ra thì quá đáng tiếc.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười, đi tới giá đồ chọn ra một chiếc váy đưa đến trước mặt Đường Tuế.
Đường Tuế nhướng mày, nhìn chiếc váy trong tay cô ta.
Kết quả mặc đi ra ngoài lại bị mọi người cười nhạo.
“Vậy à.”
Đường Tuế nhàn nhạt nói, ngón tay lại nhẹ nhàng sờ lên chiếc váy trên người.
“Tôi cảm thấy, cô nói đúng.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy thì vui mừng.
“Tôi sẽ chọn chiếc váy trên người mình.”
Cô nói xong, thong thả xoay người đi thay quần áo.
Để lại Tống Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc.
“Cô...”
Tống Nhuyễn Nhuyễn cắn môi dưới, cảm thấy mình chịu sỉ nhục.
Lúc này, Đường Tuế lại che môi cười, quay người lại, đôi mắt quyến rũ nhìn thoáng qua Tống Nhuyễn Nhuyễn.
“Không phải chứ, cô đang tức giận sao?”
Cô nói xong, cũng không chờ Tống Nhuyễn Nhuyễn nói gì, Đường Tuế đi vào phòng thay quần áo.
Cô ta hoàn toàn trở thành đồ ngốc.
Tống Nhuyễn Nhuyễn tức muốn nổ phổi, cô ta muốn đi luôn, nhưng lễ trao giải gần kề rồi.
Mình vẫn chưa có được chiếc váy nào.
Cho dù mình chịu sỉ nhục thì cũng phải nhẫn nhịn ở lại.
Ha ha, Đường Tuế kiêu ngạo thì sao.
Cô ta là người phụ nữ của Lục Dữ Phong, chờ đến thời cơ chín muồi, cô ta sẽ khoác tay Lục Dữ Phong đến vả vào mặt cô.
Đến lúc đó cô ta muốn xem cô sẽ có biểu cảm gì.
Tống Nhuyễn Nhuyễn nắm chặt bàn tay, cúi đầu ngồi xuống sô pha, buồn bực chờ Đường Tuế đi ra.
Đường Tuế nhanh chóng thay đồ đi ra, trên mặt cô vẫn không tranh điểm, chỉ thoa son vàng quýt nhạt trên môi, nhìn sắc mặt rất tốt.
“Haiz, sao cô vẫn chưa chọn váy, không thích sao?”