Đường Tuế không nghĩ ngợi gì, đưa que kem trong tay ra.
Tống Tinh Dã nhận lấy, cắn một cái.
Đường Tuế ăn được kem vị mới, cười híp cả mắt.
Ăn xong, cô liếm môi.
Cảm thấy, vậy cũng được, ăn được hai vị mà lát nữa vẫn còn bụng để ăn thứ khác.
“Lại đây, lau tay.”
Tống Tinh Dã cầm khăn ướt cẩn thận lau sạch tay cô.
“Sạch rồi.”
Đường Tuế bận rộn nhìn sắc màu rực rỡ khắp nơi.
“Chờ đã, còn một nơi chưa lau.”
Hai tay Tống Tinh Dã nắm lấy vai cô, để cô quay mặt về phía mình.
“Chỗ nào.”
Đường Tuế ngây ngốc.
“Trên môi em, còn một ít.”
Tay Tống Tinh Dã nhẹ nhàng điểm vào môi cô.
“Vậy anh lau giúp em nha.”
“Không cần thứ này.”
Tống Tinh Dã nắm lấy cằm cô.
Đôi mắt Đường Tuế mịt mờ tầng hơi nước, ngay cả hơi thở cũng có mùi sữa ngọt ngào.
Cô hơi kinh ngạc, há hốc miệng.
Tống Tinh Dã nhìn bộ dạng này của cô, lòng chợt ngưng lại, có loại xúc động muốn bắt nạt cô.
Một tay Tống Tinh Dã nâng đầu cô, để cô xích lại gần mình, một tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô.
Hai người cách nhau rất gần, như muốn dính chặt vào nhau.
Khi hô hấp, Đường Tuế có thể ngửi được hơi thở sương tuyết trên người anh, hơi lạnh, thế nhưng tay anh, ánh mắt anh lại cực kì nóng bỏng.
“Tuế Tuế.”
Tống Tinh Dã khẽ gọi tên cô bên tai cô.
“Ừm.”’
Giọng Đường Tuế nhẹ nhàng, mềm nhũn.
“Chúng ta mãi mãi ở bên nhau nhé.”
“Được.”
Đầu đường Bích Lộ huyên náo, thiếu niên thiếu nữ ôm nhau, trở thành bức họa thiên trường địa cửu.
(Xong thế giới 1)
...
Tí tách...
Âm thanh hơi ầm ĩ.
Đường Tuế nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại.
Cô mở mắt ra, hai tay chống lên sàn nhà lạnh như băng ngồi dậy quan sát xung quanh. Cô phát hiện mình đang nằm bên cạnh một người đàn ông người đầy máu me.
Máu tươi đỏ thắm chảy dọc trên gò má, thấm ướt áo sơ mi anh.
Vì anh nằm nghiêng nên một phần máu tươi rơi lên sàn nhà làm bằng gỗ, rất nhanh tạo thành một vũng máu nhỏ.
Nhìn khá chói mắt.
Đường Tuế sợ hết hồn, ngón tay không cẩn thận khua bình hoa bên cạnh, phát ra tiếng vang chói tai.
Luân Hồi Kính tức thời truyền cho cô nội dung cốt truyện, trong thế giới này cô vẫn tên là Đường Tuế.
Đại tiểu thư nhà họ Đường, là một người có nhân duyên cực kém.
Nam chính Cố Trạch Khải chỉ mỉm cười động viên một chút thôi đã làm Đường Tuế không cẩn thận hãm sâu vào.
Nhưng, đến khi Đường Dao, em gái ở nước ngoài của cô trở lại, Cố Trạch Khải không còn để ý cô nữa, tận đến khi hai người họ kết hôn, Đường Tuế mới rõ, Cố Trạch Khải căn bản không thích cô.
Ngay cả nụ cười dịu dàng trước đó cũng chỉ xem cô là thế thân của Đường Dao.
Cuối cùng, trong cơn tức giận, Đường Tuế đã gả cho chú nhỏ của Cố Trạch Khải, Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều này là một người lập dị, bạo lực quen thói.
Có Cố Kim Triều, Cố Trạch Khải muốn lấy quyền quản lí nhà họ Cố khó càng thêm khó, thế là anh ta liền đi tìm Đường Tuế, vừa dịu dàng vừa dụ dỗ.
Cuối cùng, hôm nay Đường Tuế hạ thuốc Cố Kim Triều, lúc Cố Kim Triều phát hiện không đúng, Đường Tuế đã đập một bình hoa lên người Cố Kim Triều, còn Cố Kim Triều thì dùng chút sức lực cuối cùng, bóp chết Đường Tuế.
Tiếp thu toàn bộ cốt truyện xong, Đường Tuế bất thình lình rùng mình một cái, cổ họng đau nhói.