Hiện tại… Cho dù cô ta vẫn không thích nghe, nhưng… Hành động của Đường Tuế làm cho cô ta tức giận.
Xem ra cần phải tốn một ít tiền để bù đắp tình bạn mong manh này của bọn họ.
…
Đường Tuế cúp điện thoại, sau đó gọi đồ ăn ngoài, ngồi trên sô pha trong phòng khách, đắp mặt nạ xem chương trình giải trí, chờ giao hàng đến.
Cô thoải mái nằm ở trên sô pha, cơ thể mềm mại trắng nõn mặc váy ngủ tơ lụa màu đỏ, xẻ tà cao, lộ ra đôi chân tinh tế.
Chân nhỏ đáng yêu nhẹ nhàng lắc lư trong không trung.
Thời gian vừa kết thúc, cô tháo mặt nạ trên mặt xuống.
Lúc này, chuông cửa cũng vang lên.
Cô nhanh chóng đi tới mở cửa, vẻ mặt tươi cười chuẩn bị nhận lấy đồ ăn trong tay của anh trai nhỏ giao hàng.
Lúc này Lục Thời Minh, sắc mặt nặng nề, đen kịt giống như mây đen.
Cũng không biết vì sao Lục Thời Minh không vui như vậy.
“Cảm ơn.”
Đường Tuế khách sáo nói cảm ơn, cầm đồ ăn đi vào.
Cô ngồi xổm bên bàn trà, bắt đầu ăn cơm.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo cà vạt, cởi một nút áo trên cổ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Anh cũng không biết vì sao, trong lòng cảm thấy rầu rĩ.
Nhất là nhìn thấy tư thế ngồi trên thảm của Đường Tuế, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, thậm chí anh còn nhìn thấy được đồ lót màu hồng nhạt của cô.
Vừa rồi!
Cô lại ăn mặc như vậy đi ra ngoài lấy đồ ăn! Anh nhìn thấy rõ ràng.
Người giao đồ ăn kia nhìn chằm chằm vào người cô, không hề dời mắt đi được.
Anh vừa nghĩ thì cảm thấy bực mình.
Đường Tuế ăn một lát, cảm thấy có gai ở sau lưng.
Cô nhận ra ánh mắt không có ý tốt của Lục Thời Minh.
Cô lén nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, hiện tại đã hơn tám giờ tối.
Lục Thời Minh có vẻ còn rất lạnh lùng, không phải dáng vẻ dễ đến gần được.
Ưm…
Sao anh vẫn không chưa thay đổi?
Có lẽ bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng Đường Tuế cũng bắt đầu sợ hãi.
Sau đó lại nghĩ đến thiết kế nhân vật của nguyên chủ, cũng không thể sụp đổ, lỡ Lục Thời Minh phát hiện ra manh mối gì đó.
Nhiệm vụ này sẽ thất bại.
Cô lén lút nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay trắng nõn cũng dùng sức nắm chặt khăn trải bàn.
Cô quay đầu, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười ngọt ngào.
“Chồng ơi.”
Giọng nói mềm mại đáng yêu làm cho người ta mềm nhũn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thời Minh có chút giật mình.
“Ừm.”
Anh lên tiếng theo bản năng, cũng ngồi xuống sô pha bên cạnh Đường Tuế.
“Anh có muốn ăn cơm không? Tôi gọi có hơi nhiều, có lẽ ăn không hết.”
Đường Tuế đưa tay chỉ vào đồ ăn trước mặt, đầu ngón tay của cô có chút ửng đỏ, bỗng lộ vẻ hấp dẫn.
“Được.”
Ma xui quỷ khiến làm cho Lục Thời Minh gật đầu.
“Ồ.”
Đường Tuế cười khanh khách, đôi mắt cũng híp lại, lông mi mảnh dài chồng lên nhau, lộ vẻ mê người.
Lục Thời Minh cầm lấy đũa trong tay cô, gắp một miếng thịt, không ngờ cũng không khó ăn.
Từ trước đến nay anh chưa từng ăn món này.
“Có phải rất ngon hay không.”
Đường Tuế thấy lông mày của anh dần thả lỏng.
Khóe miệng cũng cong lên.
“Ừm.”
Lục Thời Minh nhàn nhạt lên tiếng.