“Em đến đây, anh muốn gặp em, anh đang ở phòng 1003 Tinh Thần.” Lục Dữ Phong có chút không kiên nhẫn, nói thẳng số phòng, muốn Tống Nhuyễn Nhuyễn đi tới, trong giọng nói cũng mang theo sự thúc giục: “Em mau đến đây đi.”
“Dữ Phong, trong thời gian này em không thể đến khách sạn!”
Trong giọng nói của Tống Nhuyễn Nhuyễn có chút khó xử, dù sao cô ta cũng là người nổi tiếng, nhân vật của công chúng, đêm hôm khuya khoắt lại đến khách sạn, nếu như bị paparazzi phát hiện ra.
Vậy thì danh hiệu ngọc nữ hàng đầu của cô ta sẽ không còn nữa.
Hôn lễ Lục Dữ Phong và Đường Tuế vừa được đăng lên các trang bìa lớn.
Hiện tại cô ta và Lục Dữ Phong cùng đến khách sạn, nếu như người có ý đồ xấu chụp lại được, cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.
“Nếu em không đến, chúng ta sẽ chia tay.”
Lục Dữ Phong đang nổi nóng, không có chuyện gì thuận lợi, ở trong công ty luôn bị cản trở.
Tống Nhuyễn Nhuyễn luôn ngoan ngoãn nghe thời anh ta lại từ chối mình.
Lập tức giận sôi máu.
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.
Tống Nhuyễn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ nhìn điện thoại.
Đây là lần thứ hai bị cúp điện thoại trong hôm nay.
Cô ta ngồi suy nghĩ kỹ một hồi lâu, mới đi vào phòng quần áo thay chiếc váy mà Lục Dữ Phong cảm thấy hứng thú.
…
Đường Tuế ngủ hơn nửa ngày.
Khi cô tỉnh lại đã đến giữa trưa.
Đường Tuế đói bụng nên tỉnh lại, cô thay đồ xong thì đi ra ngoài, chuẩn bị kiếm đồ ăn.
Sau khi cô ăn xong, buồn chán dùng tay chống cằm, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ vào khuôn mặt
Luân Hồi Kính: Cô không đi tìm Lục Thời Minh sao? Giá trị hắc hóa của anh ta vẫn chưa giảm đi chút nào.
Đường Tuế duỗi tay che cằm, ngáp một cái: “Không muốn đi.”
Luân Hồi Kính:…
Thời gian im lặng một hồi lâu.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đưa đồ ngọt cho Lục Thời Minh.
Đường Tuế:??? Ta cảm thấy mi cố ý.
Luân Hồi Kính: Tôi không có, cô đừng nói bừa, tôi chỉ muốn góp một viên gạch cho tình yêu của hai người!! Cố lên làm nhiệm vụ nha! Nếu không hoàn thành thì sẽ bị điện giật.
Đường Tuế:…
Thật sự muốn chửi tục.
Cô duỗi tay gọi nhân viên phục vụ, đóng gói đồ ngọt còn dư trên bàn lại.
Đường Tuế đi giày cao gót, lắc vòng eo tinh tế đến Lục Thị.
Trong sảnh lớn các nhân viên lễ tân lập tức đưa mắt nhìn qua.
Bọn họ vốn chỉ muốn nhìn trộm một chút, nhưng sau khi nhìn qua thì lập tức bị thu hút, không thể rời mắt đi được.
Trước kia còn cảm thấy, tổng giám đốc nhà bọn họ lạnh nhạt vô tình, không biết cô gái nào có thể xứng đôi với anh.
Hiện tại xem ra đã biết rồi, người đó chính là cô.
Đường Tuế!
Viên ngọc sáng của Hải Thị!
Cho dù được muôn người chú ý, Đường Tuế vẫn nhìn thẳng, phong thái nổi bật đi tới trước thang máy.
Bảo vệ mỉm cười, niềm nở nhấn thang máy cho Đường Tuế.
“Bà chủ, mời vào bên trong.”
Đường Tuế hơi gật đầu, tâm trạng tốt cười với anh ta, sau đó đi vào thang máy.
Đến tầng cao nhất.
“Vào đi.”
Giọng nói của trầm thấp khàn khàn Lục Thời Minh truyền tới.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đường Tuế khẽ cười nhạt, đẩy cửa đi đến trước bàn làm việc của Lục Thời Minh.
“Sao cô lại tới đây?” Lục Thời Minh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đường Tuế đứng ở trước mặt mình.