Ngụ ý là, nếu tới tìm Lục Dữ Phong thì bây giờ có thể đi rồi.
"Chậc... "
Đường Tuế nhướng mày, đứng trước bàn làm việc cúi người, chống tay lên bàn làm việc.
Đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách bình tĩnh nhìn chăm chú người đàn ông: "Ai nói tôi muốn tìm Lục Dữ Phong? Nếu... người tôi muốn tìm, là anh thì sao?"
Mặt Lục Thời Minh không đổi sắc: "À?"
Ánh mắt cô gái nhìn anh rất thản nhiên, dường như muốn hóa thành sự thật.
“Kết hôn với tôi.”
Môi đỏ đóng mở, hùng hồn nói ra bốn chữ.
Con ngươi sau mắt kính của người đàn ông lóe lên tia sáng.
"Vì trả thù Lục Dữ Phong?"
"Sao có thể coi là trả thù? Phải nói là đôi bên cùng có lợi."
Đường Tuế cúi người, khoảng cách giữa hai người lập tức được thu hẹp...
Lục Thời Minh ngửi được hương thơm từ trên cơ thể người phụ nữ, mùi hương hoa hồng quyến rũ, hấp dẫn người tới hái. Anh ngước mắt lên, gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô gái không ngừng phóng đại trong mắt anh.
Mang theo tín hiệu nguy hiểm.
Lục Thời Minh bỗng dưng lùi về phía sau, hỏi lại: "Cô chắc chắn rằng tôi sẽ hợp tác với cô? Dù sao Lục Dữ Phong cũng là người thân của tôi."
Dứt lời, Đường Tuế mỉm cười.
"Tại sao không? Chúng ta kết hôn, có thể tối đa hóa lợi ích." Giọng Đường Tuế yêu kiều mềm mại, hơi thở như hương lan: "Cưới tôi, anh sẽ có được tất cả, bao gồm tôi... "
Mỹ nhân tuyệt sắc được thành phố Hải công nhận, vô số người muốn hái được đóa hồng này.
Gương mặt người phụ nữ tươi tắn, rực rỡ khiến đáy mắt người đàn ông dần dần sâu thẳm.
Hồi lâu sau, môi mỏng khẽ cong: "Nghe rất hấp dẫn."
"Vậy thì, hợp tác vui vẻ?"
"Hợp tác vui vẻ."
Hồi lâu, cô ngẩng đầu, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn: "Đi thôi, đi kết hôn."
Lục Thời Minh nhìn tay cô.
Mười ngón tay nhỏ dài, hình như hơi xanh xao, nhưng đầu ngón tay lại hồng hào, vô cớ lộ ra vẻ hấp dẫn.
Lẽ ra anh phải hất tay cô ra, nhưng lại ma xui quỷ khiến cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không tì vết của cô.
Lễ tân Lục thị vẻ mặt ngơ ngác nhìn chủ tịch nhà mình luôn cách xa nữ giới, bị Đường đại tiểu thư kéo tay, hai người trong tư thái thân mật cùng lên xe đi mất.
Tất cả đều há hốc mồm.
Tình hình là thế nào vậy? Không phải Đường Tuế tới tìm cậu hai sao? Vì sao lại đi cùng chủ tịch?
Tư thế còn... thân mật như đôi tình nhân.
Nội bộ Lục thị lại một đợt oanh động!
...
Ngoài Cục Dân Chính.
Bắt đầu từ lúc ông chủ thông báo cho anh ta về nhà lấy sổ hộ khẩu, đầu óc Trương Thành vẫn luôn trong trạng thái ngừng hoạt động.
Mà khi anh ta nhìn thấy hai người cầm cuốn sổ màu đỏ đi ra, càng thêm bối rối hơn.
Sao...
Sao ông chủ lại kết hôn?
Còn là với vị hôn thê của cậu hai nữa, Trương Thành cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng cho lắm.
Đường Tuế lật cuốn sổ đỏ, đây là lần đầu tiên cô kết hôn, dù chỉ là trên danh nghĩa...
Trương Thành bối rối tiến lên: "Ông chủ, cái đó... "
Lục Thời Minh bình tĩnh như thường, giống như người kết hôn không phải anh: "Sao cậu còn ở đây?"
Trương Thành: "... " Cảm giác đầu gối bị bắn trúng.
Đường Tuế cũng nhìn về phía anh ta.
Thấy Đường Tuế chú ý, Lục Thời Minh lạnh nhạt giới thiệu: "Đây là trợ lý của tôi, Trương Thành."
Đường Tuế gật đầu: "Chào anh."
Trương Thành vừa lo vừa sợ khom lưng: "Chào cô chào cô, bà chủ!"
Đường Tuế mặt mày hớn hở, sung sướng rút giấy chứng nhận kết hôn trong tay Lục Thời Minh, quơ quơ nói: "Ông xã, trợ lý của anh đúng là khéo ăn nói, cuối tháng nhớ phát tiền thưởng cho cậu ấy nha…”
Uầy!
Tiền thưởng!
Nghe anh ta nói càng ngày càng thái quá, Lục Thời Minh híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm.