Chờ đã." Đường Tuế kéo Hoắc Chi Châu lại: “Không bằng thẩm vấn ở đây đi, gọi những người có liên quan cũng lại đây luôn.”
Cô nhếch môi, kéo cánh tay Hoắc Chi Châu lại.
“Nghe em.”
Hoắc Chi Châu khẽ mỉm cười, khoác tay lên vai Đường Tuế, hai người cùng ngồi xuống sofa.
Lục Nghiễn bên kia đã bắt đầu thẩm vấn.
Đường Tuế vốn không để ý lắm, nhưng sau khi nghe một hồi lại sợ ngây người.
Lục Nghiễn đúng là khó lường.
Ngay cả thứ này cũng biết khó trách lại có thể ở bên cạnh Hoắc Chi Châu.
Quá khó lường.
Dưới thẩm vấn bạo lực của Lục Nghiễn, hai người rất nhanh đã khai ra.
Hóa ra, Lena là người của Hoắc Tấn Vân, mục đích cô ta ở đây là để trong ứng ngoài hợp.
Ả ta ném đại một cành oliu ra cho Đường Thiển Thiển, ai ngờ cô ta lại tiếp nhận.
Hoắc Tấn Vân vốn nghĩ để Đường Thiển Thiển gả cho Hoắc Chi Châu, rồi lén ném Đường Tuế lên giường Hoắc Vân Xuyên.
Vậy thì giữa bọn họ sẽ có nội đấu.
Gã làm ngư ông đắc lợi.
Mọi chuyện đều thuận lợi, ai ngờ được biến số là Đường Tuế này.
Nhìn như bao cỏ nhưng thực tế lại cực kỳ lợi hại.
Lena và Đường Thiển Thiển bị đưa xuống lầu dưới đại sành, rồi quỳ ở đó.
Bọn Hoắc Tấn Vân lục tục lại đây, nhìn một màng trước trong lòng cũng đã rõ chuyện.
Hoắc Vân Xuyên thấy Đường Thiển Thiển ở chỗ này, ánh mắt bỗng nhiên trợn to, muốn qua nâng Đường Thiển Thiển lên, đây là vị hôn thê của anh ta, quỳ ở đây thì còn thể thống gì nữa.
Đúng là xằng bậy.
“Thiển Thiển.”
Tay Hoắc Vân Xuyên còn chưa chạm vào Đường Thiển Thiển đã bị vệ sĩ ngăn lại.
“Cậu Lục, hai người họ mưu hợp muốn hãm hại phu nhân, bị chúng tôi bắt được."
“Thiển Thiển, hại người? Sao có thể?”
Nghe lời này, Hoắc Vân Xuyên không tin.
Ả Đường Tuế đúng là vì hãm hại người khác mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.
Chậc chậc.
“Vân Xuyên, em bị lừa gạt, em vô tội, em rất sợ!”
Đường Thiển Thiển liên tục lắc đầu, nước mắt lã chã.
Cha mẹ Đường đều không đến.
Hiện này cô ta chỉ có thể trông mong Hoắc Vân Xuyên cứu mình.
“Thiển Thiển, em đừng sợ, chú út của anh không phải là người không nói lý lẽ, sẽ không có chuyện gì.”
Hoắc Vân Xuyên thấp giọng an ủi, nhưng cũng không tiến lên mà tìm một nơi ngồi xuống.
Lục Nghiễn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Đường Thiển Thiển cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Thật ra nhìn đôi vợ chồng kia đối xử với Đường Tuế như thế, trong lòng cô ta cũng hiểu rõ.
Tuy Đường Tuế không phải là con gái ruột của bọn họ, nhưng cũng nuôi từ nhỏ đến lớn, vậy mà nói ném liền ném, không niệm chút tình xưa.
Cô ta cũng không chú ý đến cái thứ tình cảm đó, cô ta vốn chỉ là lợi dụng bọn họ mà thôi.
Ai ngờ được kết cục sẽ là như thế này.
Toang, toang rồi.
“Người vậy mà chưa đến đủ.” Đường Tuế kéo cánh tay của Hoắc Chi Châu chậm rãi đi xuống, miệng khẽ nhếch, gợi lên nét khinh miệt
“Đừng vội, người nên đến, một người cũng sẽ không thiếu.”
Hoắc Chi Châu cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ tay Đường Tuế.
"Ừm."