"Được." Đường Thiển Thiển cũng cảm thấy những thời khắc như thế này không cần dùng lòng dạ đàn bà, huống chi, cô ta không ưa gì Đường Tuế, cô ta chỉ muốn đạp Đường Tuế vào vũng bùn lầy trước mặt, không gục mình dậy nổi.
“Ha.” Đường Tuế bật cười, liếc các ả, dường như cũng không đặt bọn họ vào mắt.
“Mày, sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn còn mạnh miệng.” Lena nghiến răng nghiến lợi.
“Thật ồn ào!”
Đường Tuế xoa xoa lỗ tai, không chỉ ồn mà còn chướng mắt.
“Ngay mai tôi kết hôn, vốn không muốn thấy máu, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy, máu cũng không có chỗ gì xấu, đỏ tươi, nhỉ?”
Đường Tuế cười cợt, rõ ràng chỉ là nụ cười như bình thường, nhưng trong mắt bọn Đường Thiển Thiển lại thành bùa đòi mạng.
“Cô nhanh lên!”
Đường Thiển Thiển kéo Lena lại, muốn ả chắn trước mặt mình, để cô ta có thể chạy trốn.
Sao Lena không biết ý của Đường Thiển Thiển được, nên lúc này ả kéo tóc Đường Thiển Thiển, không cần Đường Tuế động thủ, hai ả phụ nữ này đã tự làm nhau máu chảy đầu rơi rồi.
Đường Tuế nâng ly rượu đổ, thản nhiên uống một hớp, vẻ mặt lười biếng dựa vào sofa, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Lục Nghiễn.
Hoắc Chi Châu dẫn một đám người tới.
“Tuế Tuế, em không sao chứ!”
Đường Tuế đang nghiêng người trên sofa, ánh mắt mông lung.
Thấy Hoắc Chi Châu bất chợt vọt đến trước mặt mình thì khẽ nhếch môi cười rồi vòng tay ôm cổ anh: “Em cũng không gọi anh mà, sao anh lại đến.”
“Anh lo cho em.”
Hoắc Chi Châu sờ gò má của Đường Tuế, thấy cô bình yên vô sự, trái tim mới buông lỏng.
Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái.
Rồi giả bộ giận tái mặt: “Chuyện lớn như vậy, sao em chỉ nói cho Lục Nghiễn mà không nói với anh?”
“Có lớn gì đâu, trong mắt em chỉ là chút chuyện nhỏ.”
“Mặc quần áo vào.”
Lúc này Hoắc Chi Châu mới phát hiện trên người cô chỉ khoác một áo ngủ tơ lụa thắt eo, anh nhanh chóng cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô.
“Cậu chủ, anh thế mà có thể đứng lên.”
Lena trợn mắt lên, không thể tin nhìn Hoắc Chi Châu, cô ta đã ở đây một năm nhưng vẫn không phát hiện manh mối gì.
Nghe vậy, Đường Thiển Thiển cũng nhìn sang.
Thấy hai người bọn họ đứng đấy, Hoắc Chi Châu ôm chặt Đường Tuế vào lòng, động tác thân mật rất đỗi đẹp đôi, làm người ta ao ước.
Vậy mà Hoắc Chi Châu lại có thể đứng trên mặt đất, anh vốn là không có chuyện gì.
Anh không phải thằng què, cũng không có tâm lý biến thái, những lời kia, chỉ là người ta nói tào lao.
Hiểu rõ điểm này, lòng Đường Thiển Thiển càng thêm hối hận.
Sớm biết vậy, lúc đó sẽ không để Đường Tuế tới.
Sớm biết vậy, cô ta...
Thuốc hối hận ngàn vàng khó mua.
“Dẫn bọn họ đi, cẩn thận thẩm vấn rõ ràng.”
“Hễ là người có liên quan, ai cũng không được buông tha.”
Hoắc Chi Châu ôm Đường Tuế, trong lòng đầy thỏa mãn, nhưng khi nhìn hai người kia, ánh mắt anh như hầm băng lạnh lẽo.
“Cậu chủ, tha mạng!”
“Cậu Hoắc, không liên quan gì đến tôi, thật sự không liên quan gì đến tôi.”