Nghe tiếng thang máy mở, Đường Tuế nhanh chóng ngẩng đầu lên, đẩy Hoắc Chi Châu ra khỏi thang máy.
Mãi đến khi bóng lưng Đường Tuế biến mất.
Lena lúc này mới ôm hận ngẩng đầu lên, ánh mặt ác độc như rắn độc.
Sao con Đường Tuế lại được cậu chủ ưu ái như vậy, nhất định là có vấn đề.
Lena cúi đầu, cầm lên điện thoại nhanh chóng trả lời một tin nhắn.
Tôi đồng ý hợp tác với cô, chỉ cần đuổi Đường Tuế đi.
Đối phương nhanh chóng trả lời ok.
Đường Tuế đẩy Hoắc Chi Châu trở về trong phòng.
“Cậu chủ, anh đứng dậy đi, ăn nhiều thì nên đi lại một chút, Lục Nghiễn nói nấu canh cho anh, chắc sắp bưng lên rồi.”
Đường Tuế nói xong, thấy Hoắc Chi Châu không hề nhúc nhích, lại thấp giọng nói: “Nếu anh không muốn đi, đợi lát nữa uống trà tiêu thực thay cũng được.”
Hoắc Chi Châu đứng lên, cúi đầu nhìn Đường Tuế.
Hở?
Đường Tuế lui về sau hai bước, chớp mắt nhìn Hoắc Chi Châu.
“Cậu, cậu chủ.”
Vì căng thẳng mà giọng cô cũng trở nên cà lăm.
Hoắc Chi Châu lại cười, bước đôi chân dài, bắt đầu đi lại trong phòng.
Khóe môi Đường Tuế khẽ cong cong.
Hoắc Chi Châu đi lại trong chốc lát liền ngồi xuống ghế, cầm bảng báo cáo bên cạnh lên xem.
Luân Hồi Kính: Xoa bụng giúp Hoắc Chi Châu.
Đường Tuế:???
Ai cũng nói đùa.
Chỉ có cô là không.
"Khụ khụ...”
Đường Tuế giả bộ ho khan một tiếng, che dấu sự mất tự nhiên của mình.
Rồi bước đến bên cạnh Hoắc Chi Châu.
“Cậu chủ, có phải anh không dễ chịu không?”
Đường Tuế khom lưng, nói nhỏ bên tai anh một câu.
“Không hẳn.” Bởi vì cô đến gần mà cơ thể Hoắc Chi Châu hơi ngã ra sau, cũng vì cô đến gần mà máu dường như cũng muốn bốc cháy lên.
“Tôi cảm thấy, anh căng thẳng như vậy, chắc chắn rất không dễ chịu.”
Đường Tuế nhanh trí đặt hai tay lên bả vai của Hoắc Chi Châu, làm cho cơ thể Hoắc Chi Châu ngả ra sau, sau lưng cũng dán chặt vào sofa.
“Cậu chủ, không bằng để tôi xoa bụng cho anh!”
Không đợi Hoắc Chi Châu từ chối, tay của Đường Tuế đã đặt lên bụng Hoắc Chi Châu.
Ừm, cứng rắn.
“Hình như sờ nhầm chỗ rồi.” Đường Tuế lúng túng nhìn Hoắc Chi Châu cười cười, rồi nhanh chóng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa bụng anh theo chiều kim đồng hồ.
“Cậu chủ.”“
“Có phải đã dễ chịu hơn chút rồi không.”
Đường Tuế hì hì cười một tiếng, mắt cũng sáng lên.
"Ừm."
Hoắc Chi Châu nhắm mắt lại, cũng không biết vì sao mà đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, nhìn rất không vui.
Luân Hồi Kính: giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -10, tổng còn 50.
Đường Tuế sáng mắt lên, quá tốt.
Chỉ xoa bụng một chút mà đã thành công giảm bớt giá trị hắc hóa.
Chỉ còn 50, về 0 là điều trong tầm tay.
Từ sau khi trở thành tâm phúc của cậu chủ, tốc độ giảm giá trị hắc hóa cực kỳ nhanh.
Vậy là, Đường Tuế vô cùng vui vẻ, xoa bụng cho Hoắc Chi Châu cũng càng dịu dàng hơn.
Lúc Lục Nghiễn đẩy cửa tiến vào, trùng hợp thấy cảnh này.
Anh ta thầm kinh hãi, từ trước đến giờ chưa từng thấy cậu chủ có vẻ buông lỏng như thế.
Dường như, từ sau khi Đường Tuế đến đây, cậu chủ đã trở nên khác trước.
Lục Nghiễn vừa định lặng lẽ ra ngoài không quấy rầy đến hình ảnh yên tĩnh này.
Đường Tuế ngừng tay, vẫy tay với Lục Nghiễn một cái.