Ba chén cơm!!
Đúng, Hoắc Chi Châu ăn liên tiếp ba chén cơm.
Chuyện này đúng là làm người ta kinh ngạc.
Lục Nghiễn đứng một bên xem mà trố mắt.
Đây vẫn là cậu chủ nhà anh ta sao?
Dù trước kia anh ta có làm đồ ăn ngon thế nào cậu chủ cũng chỉ ăn nhiều nhất một chén mà thôi.
Đố kị!
Nhất định là cô Đường nấu ăn rất ngon.
Nên người có tính tự kỷ luật như cậu chủ cũng không kiềm được ăn ba chén cơm.
Cần phải ghi chép lại.
Lục Nghiễn cũng biến sắc thì những hầu gái còn lại nhìn thấy vậy càng thêm trợn mắt ngoác mồm.
Xem ra quyết định đứng về phía cô Đường là điều đúng đắn.
Haizzz, về sau phải cách xa Lena một chút, không đến lúc nào đó bị côa ta liên lụy mát công việc tốt này thì toang.
Hoắc Chi Châu ăn cơm xong, nhíu mày đứng lên.
Lục Nghiễn lại gần nhỏ giọng nói với Đường Tuế một câu: “Cô đi theo cậu chủ đi, tôi muốn giữ lại thức ăn thừa.”
Đường Tuế lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Tôi định đi pha chút trà tiêu thực cho cậu chủ, hình như anh ấy ăn no rồi.”
Ánh mắt Lục Nghiễn liên tục nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, bởi vì Đường Tuế làm rất nhiều, hơn nữa khi Hoắc Chi Châu ăn đều có bọn họ hỗ trợ gắp.
Huống chi, Hoắc Chi Châu đã ăn nhiều vậy! Sao anh ta không hứng thú được.
Siêu cấp muốn ăn luôn.
“Được thôi!"
Đường Tuế nghe thế, gật đầu.
“Sao còn không đi theo?”
Hoắc Chi Châu cho xe lăn đi về trước mấy bước, hồi lâu cũng không nghe tiếng bước chân chậm chạp phía sau.
Vừa quay đầu lại thì thấy Lục Nghiễn và Đường Tuế đang thì thầm nói chuyện, trong nháy mắt, trong lòng anh có một loại cảm giác nghẹn ngào khó chịu.
“Đến đây.”
Đường Tuế thấy vẻ mặt của Hoắc Chi Châu hình như không vui, đáp một tiếng rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Hoắc Chi Châu, cầm lấy tay đẩy.
“Cậu chủ, tôi đẩy anh đi vào.”
Giọng nói dịu dàng êm tai.
Trong lòng Hoắc Chi Châu vốn còn có chút không thoải mái, nhưng sau khi nghe Đường Tuế nói vậy thì lập tức khác đi.
Như một con sư tử đã được vỗ về.
"Ừm."
Hoắc Chi Châu thản nhiên đáp một tiếng, ngón tay đặt trên tay vịn khẽ giật.
Đường Tuế đẩy Hoắc Chi Châu đến trước thang máy thì không tiến lên nữa.
Đang định nói là, ăn nhiều như vậy không bằng đi ra sân đi.
Nhưng suy nghĩ lại, chuyện Hoắc Chi Châu có thể đứng dậy đi lại chỉ có một ít tâm phúc biết.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn nút thang máy mở ra.
Hai người đi vào trong thang máy, Hoắc Chi Châu hơi ngẩng đầu, làn tóc ngang trán hơi rung nhẹ, lộ ra một đôi mắt sáng như sao.
“Vừa rồi cô muốn nói điều gì?”
Đường Tuế cúi đầu, môi đỏ khẽ nhúc nhích, giọng nói vô cùng nhỏ.
Hoắc Chi Châu không nghe rõ, nên ghé đầu về phía Đường Tuế.
“Tôi vốn muốn nói cậu chủ nên đi ra sân để tiêu thực, nhưng lại nghĩ lại bí mật này không thể bật mí.”
Giọng cô còn mang theo chút tức giận nũng nịu, hơi thở nóng hổi phả lên cổ anh.
Làm cho cơ thể Hoắc Chi Châu tê dại.
"Đinh..."
Cửa thang máy mở ra, Lena dẫn đầu mấy hầu gái đứng ngoài cửa, trợn mắt há mồm nhìn hai người dựa sát vào nhau.
Đường Tuế đẩy Hoắc Chi Châu đi ra khỏi thang máy, bọn Lena mau chóng cúi đầu tránh ra.