Đường Tuế nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang thêm mấy phần cao ngạo.
Nhưng qua mắt Hoắc Chi Châu lại có chút đáng yêu.
“Cậu chủ, đồ ăn hôm nay cơ bản đều là đồ cay, anh ăn thử xem có thích hay không?”
Trong mắt Đường Tuế đều là ý cười phơi phới, mặt mày cong cong thu hút sự chú ý của người khác.
Người xung quanh nhìn thấy mà sợ run.
Hoắc Chi Châu nhìn xem, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -5, tổng còn 60.
Đường Tuế nghe thế, cô chỉ làm chút thức ăn thôi mà giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu đã giảm bớt.
Rất hiển nhiên, từ sau khi cô trở thành tâm phúc của Hoắc Chi Châu thì việc giảm giá trị hắc hóa của anh chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Hoắc Chi Châu ăn ba chén cơm
Đường Tuế:?
Gì vậy trời, sao nhiệm vụ bây giờ toàn thiểu năng không thế.
Đường Tuế: Mi có thấy nhàm chán không, bình thường Hoắc Chi Châu chỉ ăn một chén, sao ăn ba chén được, đồ điên.
Luân Hồi Kính: Tôi cảm thấy có thể, cô không thử thì sao biết.
Đường Tuế không để ý nó nữa, thấy Hoắc Chi Châu còn chưa ăn gì thì sẵn tay muốn gắp cho Hoắc Chi Châu một ít mao huyết vượng.
“Anh ăn thử xem, không tệ đâu.”
Hoắc Chi Châu gật đầu rồi cầm lên đũa, ăn một miếng, nước ớt đỏ tươi thấm đẫm lên môi.
Vẻ mặt Hoắc Chi Châu cũng đột nhiên sáng lên.
Mùi vị này, đúng là không tệ.
Chỉ có điều cay quá, bình thường anh rất khi ăn, nhưng phải ăn với cơm nữa.
“Sao hôm nay lại làm món này.”
Vì đồ rất cay nên Hoắc Chi Châu lập tức ăn nửa bát cơm.
“Muốn thêm một ít kích thích vào sinh hoạt một màu của cậu chủ!”
Đường Tuế nói rồi lại gắp một đũa bò xào cay cho anh.
"Cái này cũng rất ăn ngon."
Hoắc Chi Châu gắp thịt bò cho vào miệng, phát hiện chất thịt rất mềm, vị cũng cực kỳ ngon.
Chẳng qua, đồ ăn loại này cần phải ăn cùng cơm.
Chỉ trong chốc lát chén cơm trong tay anh đã sạch nhưng có vài món thức ăn trên bàn còn chưa động tới.
“Cậu chủ, anh không ăn hả? Thật sự không muốn thử món khác hả?”
Đường Tuế chớp mắt.
Hoắc Chi Châu híp mắt, khóe môi cũng nhếch lên ý cười như không cười.
"Ăn."
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng chén lên.
Đường Tuế vô cùng vui vẻ, nhanh chóng cầm chén xới cơm cho Hoắc Chi Châu.
Khóe miệng Hoắc Chi Châu cũng hơi cong lên, con ngươi đen nhánh như có băng tuyết đang tan ra.
Hửm?
Thì ra là cô thích anh như vậy hả.
Không thì tại sao anh chỉ ăn thêm một chén mà cô lại vui vẻ như vậy.
Hoắc Chi Châu đang nghĩ ngợi, Đường Tuế cũng xới cơm xong.
“Cậu chủ, của anh đây.”
Đường Tuế nhẹ nhàng đặt chén trước mặt Hoắc Chi Châu.
"Ừm."
“Tôi còn pha cho cậu chủ một ly nước ép cam, tuy những thứ như nước đá uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, nhưng tôi cảm thấy ăn cay thì không thể thiếu cái này được, cậu chủ, anh uống đi.”
Nói xong cô vội vàng đặt ly ép cam lạnh ở trước mặt Hoắc Chi Châu.
Vừa lúc Hoắc Chi Châu ăn phải một con tôm cực cay, miệng đang cay xè, đúng lúc lại có ly nước đá như vậy giải quyết tình huống khẩn cấp.
Anh bưng ly lên uống một hớp.
Sau đó Đường Tuế gắp cho anh cái gì anh cũng ăn.